Suốt bảy năm qua, mỗi khi có ai nhắc đến gia đình tôi, họ đều thở dài thương hại xen lẫn mỉa mai:– Chồng thì ngây dại, suốt ngày ngồi dưới chiếc đèn chùm mà cười ngơ ngẩn. Vợ thì ráng chịu đựng, không bỏ đi cũng là phúc.
Người ta đâu biết, những lời ấy cứa từng nhát vào trái tim tôi. Đêm nào tôi cũng nhìn dáng chồng – anh Khải – ngồi trên ghế, ngửa cổ lên trần nhà, mắt dán vào chiếc đèn chùm. Anh không nói, không hỏi, chỉ cười ngây dại như đứa trẻ.
Bảy năm, tôi sống trong cảnh vợ có chồng mà như góa phụ. Bao lần bố mẹ thúc giục tái hôn, bao lần bạn bè khuyên buông bỏ, nhưng tôi vẫn ở lại. Tôi tin, phía sau nụ cười ngơ ngẩn kia, còn ẩn chứa một sự thật nào đó.
Đêm định mệnh ấy, mất điện bất ngờ. Cả căn nhà chìm trong bóng tối, chỉ còn ánh trăng xuyên qua cửa sổ. Tôi vội tìm đèn pin. Lạ thay, khi ánh sáng trên trần biến mất, chồng tôi đột nhiên bật khóc. Anh gào thét, đôi mắt đỏ ngầu lần đầu tiên nhìn tôi:– Đừng… đừng tắt đi!
Tôi sững người. Anh biết nói. Bảy năm qua anh chưa từng thốt một lời. Tim tôi đập thình thịch, tôi run rẩy bước đến, đưa tay tháo chiếc đèn chùm.
Phía sau lớp kính bụi bặm, tôi phát hiện một tờ giấy gấp gọn, đã ố vàng. Trong ánh sáng mờ mờ, tôi mở ra – là một lá thư. Nét chữ run run, chính là của anh.
“Nếu một ngày em đọc được bức thư này, nghĩa là anh không còn là chính mình nữa. Hãy tin, anh không điên. Anh chỉ bị ép phải câm lặng… Bảy năm trước, hôm tai nạn, anh không vô tình ngã. Đèn chùm này là nơi anh giấu bằng chứng.”
Tôi run rẩy, tiếp tục sờ quanh. Quả nhiên, bên trong trụ đèn có một chiếc USB nhỏ.
Tôi cắm vào máy tính, màn hình sáng lên. Những đoạn video hiện ra: hình ảnh bố chồng tôi – người bề ngoài đạo mạo, trong làng ai cũng kính trọng – đang bàn bạc cùng vài kẻ lạ mặt. Họ đe dọa anh Khải vì anh dám tố cáo đường dây làm ăn phi pháp. Tai nạn năm ấy không phải tai nạn, mà là âm mưu dằn mặt. Anh may mắn sống sót nhưng chấn thương sọ não, trí nhớ rối loạn. Duy chỉ có ánh đèn chùm nơi anh giấu chứng cứ, trở thành điểm tựa để anh cười ngơ ngẩn mỗi ngày, như cách tự nhắc mình: “Bí mật vẫn còn đó.”
Nước mắt tôi trào ra. Suốt bảy năm, tôi trách ông trời bất công, nào ngờ chính người thân đã nhẫn tâm đẩy chồng tôi vào cảnh ngây dại.
Ngay hôm sau, tôi đem chứng cứ đến cơ quan chức năng. Cả một đường dây bị phanh phui. Bố chồng tôi bị bắt. Trước khi đi, ông nhìn tôi lạnh lẽo:– Mày hại cả nhà này.
Tôi nghẹn ngào:– Con chỉ muốn sự thật được sáng tỏ.
Ngày tòa tuyên án, anh Khải được đưa đi giám định lại. Bác sĩ nói, bệnh tình anh không phải hoàn toàn vô phương cứu chữa. Chấn động tâm lý kéo dài khiến trí não bị “khóa chặt”, nhưng vẫn có hi vọng hồi phục nếu điều trị kiên trì.
Tôi ôm chồng, thì thầm bên tai:– Anh không cô đơn. Em sẽ cùng anh đi tiếp.
Anh không đáp, chỉ rơi một giọt nước mắt – giọt nước mắt của bảy năm bị kìm hãm.
Từ đó, tôi đưa anh đến trung tâm phục hồi chức năng. Mỗi ngày, anh tập đọc, tập viết, tập nhớ lại ký ức. Những khi mệt mỏi, anh vẫn ngước nhìn lên trần, nơi từng treo chiếc đèn chùm. Tôi biết, trong tâm hồn anh, chiếc đèn ấy mãi là dấu mốc đau thương nhưng cũng là minh chứng cho sự kiên cường.
Còn tôi, từ một người đàn bà chịu đựng, giờ học cách đối mặt và chiến đấu. Tôi không còn sợ điều tiếng, không còn sợ ánh mắt dè bỉu. Bởi tôi hiểu, tình yêu thật sự không phải ở những lời hứa ngọt ngào, mà ở sự kiên nhẫn nắm tay nhau vượt qua tận cùng bi kịch.