Ngày mẹ mất, cả họ tập trung đông đủ để nghe di chúc. Ai cũng nghĩ tôi – đứa con kề cận, chăm mẹ suốt mười năm trời từ lúc bà đổ bệnh đến khi nhắm mắt – sẽ là người được hưởng phần lớn tài sản.
Nhưng không, trước mặt họ hàng, luật sư đọc rõ ràng:
Mảnh đất 3 tỷ để lại cho con trai cả.
Chiếc xe máy cũ và một lá thư để lại cho con út.
Tôi chết lặng. Bao nhiêu đêm thức trắng bón từng thìa cháo, lau từng vết thương cho mẹ, đến cuối cùng chỉ đổi lại một lá thư và chiếc xe cà tàng. Mấy người họ hàng rì rầm:
Thế mới biết, mẹ thương anh trai hơn…
Anh trai thì thản nhiên cười nhạt, nhận sổ đỏ, chẳng thèm nhìn tôi lấy một cái.
Đêm đó, tôi ngồi một mình trong căn phòng trống, mở lá thư ra. Nét chữ run run của mẹ hiện lên:“Con à, mẹ biết khi đọc những dòng này, con sẽ tủi thân. Nhưng mảnh đất mẹ để lại cho anh con, không phải vì mẹ thương con ít hơn. Chiếc xe máy cũ này, mẹ muốn giao lại cho con, vì trong đó có thứ quan trọng hơn cả đất đai… Con hãy giữ lấy.”
Tôi bật khóc. Nhưng đồng thời, trong lòng lại dấy lên nỗi nghi ngờ. Tôi chạy ngay ra sân, mở cốp xe. Bên trong, dưới lớp vải cũ kỹ, là một túi ni-lông đen được quấn chặt. Tim tôi đập thình thịch.
Mở ra, bên trong là một tập sổ đỏ, sổ tiết kiệm, và cả một cuốn nhật ký của mẹ. Trang đầu tiên, bà viết:“Mẹ để lại đất cho anh trai con chỉ để giữ thể diện cho gia đình. Nhưng những gì mẹ dành dụm cả đời, mẹ chỉ tin tưởng giao lại cho con – đứa con đã ở bên mẹ đến giây phút cuối cùng.”
Tôi sững sờ, nước mắt trào ra. Hóa ra, tình thương và sự tin tưởng lớn nhất, mẹ không cần chứng minh bằng mảnh đất kia… mà bằng tất cả những gì bà âm thầm để lại trong chiếc xe máy cũ kỹ tưởng chừng vô giá trị.
Tôi ôm chặt tập sổ đỏ, sổ tiết kiệm và cuốn nhật ký của mẹ, tim vừa nghẹn vừa ấm áp. Nhưng ngay khi đang lau vội nước mắt, cánh cửa phòng bật mở. Anh trai tôi đứng đó, ánh mắt sắc lẹm như dao.
Thì ra… mẹ còn để lại cho mày nhiều thế này à? – anh cười khẩy, giọng đầy chua chát. – Bảo sao bà chỉ để đất cho tao, hóa ra là trò che mắt!
Tôi lùi lại, ôm chặt chiếc túi vào ngực.
Đây là thứ mẹ để riêng cho tôi. Anh không có quyền!
Anh trai trợn mắt, bước tới gần:
Không có quyền? Mày ở với mẹ thì mày được gì? Tao mới là con trưởng, tao mới xứng đáng giữ toàn bộ tài sản! Đưa đây!
Anh lao đến giằng giật. Căn phòng nhỏ trở nên hỗn loạn, tiếng đồ đạc rơi loảng xoảng. Tôi vùng vẫy, trong đầu chỉ vang lên lời mẹ trong nhật ký: “Mẹ chỉ tin con. Con hãy giữ lấy, đừng để ai cướp được.”
Trong lúc giằng co, cuốn nhật ký rơi xuống đất, mở ra trang cuối cùng. Anh trai liếc thấy, bỗng khựng lại. Tôi cũng sững người khi đọc dòng chữ mẹ viết run rẩy:
“Nếu anh con phát hiện ra sự thật này, con hãy chuẩn bị tinh thần. Anh con… không phải anh ruột của con.”
Căn phòng bỗng chốc rơi vào im lặng đến nghẹt thở. Tôi nhìn anh trai – hay có lẽ không còn phải gọi thế nữa – còn anh thì trừng mắt nhìn tôi, gân xanh nổi lên thái dương.
Mày… mày là ai? – Anh gầm gừ.
Không khí đặc quánh, như thể trong khoảnh khắc tiếp theo, một bi kịch lớn sẽ ập xuống.