8 năm hôn nhân, Lan chưa một lần được về quê ngoại. Không phải vì cô không muốn, mà vì chồng cô – Hùng – luôn tìm lý do để tránh. Mỗi lần cô nhắc, anh đều gạt đi:– Về làm gì? Làng đó toàn ruộng lầy, đường thì xấu, nhà thì bẩn, nước chả có mà dùng…
Lan chỉ cười buồn. Trong lòng cô, hình ảnh bố mẹ già ở quê vẫn luôn là nỗi thương nhớ day dứt. Cha cô từng là giáo viên, mẹ làm nông, cả đời tằn tiện nuôi hai chị em ăn học. Cô đã hứa với lòng: khi nào khá giả, nhất định sẽ báo hiếu.
Nhưng tám năm trôi qua, cô ít khi được làm điều ấy. Không phải vì không có tiền – mà vì Hùng quản chặt kinh tế, và luôn xem thường bên nhà vợ.
Hôm ấy, Hùng bất ngờ nói: – Năm nay anh cho em về quê. Dù sao cũng tám năm rồi, về một chuyến cho phải phép.
Lan thoáng ngỡ ngàng, nhưng vẫn mừng. Cô vội chuẩn bị đồ, mua quà biếu hàng xóm, và dẫn cậu con trai 5 tuổi theo. Quãng đường hơn 200 cây số về quê gập ghềnh, xe dằn xóc khiến Hùng bực bội suốt chặng. Anh ta cáu kỉnh: – Trời ơi, đường sá thế này mà cũng sống được à? Nhà nước chắc quên cái xã này rồi!
Lan chỉ mỉm cười: – Quê em nghèo, nhưng tình người còn nhiều lắm anh ạ.
Anh hừ một tiếng, quay mặt ra cửa kính. Xe dừng ở đường lớn, vợ chồng con cái lại phải thuê 2 cái xe ôm để về nhà Lan chứ ở đây cũng chẳng có taxi. Hùng tỏ rõ sự khó chịu, trước khi ngồi lên xe ôm, anh ta tuyên bố thẳng với vợ: “Lần này là lần cuối đấy nhá, từ giờ không có quê quán gì hết”.
Đi chừng 3km đường nhỏ, đầy ổ gà thì cũng đến nhà Lan. 8 năm rồi con đường vẫn thế. Căn nhà cấp bốn lụp xụp, tường loang lổ, mái ngói rêu phong hiện ra. Bố mẹ Lan chạy ra, khuôn mặt rạng rỡ: – Con gái về rồi à! Còn đây là cháu ngoại của ông bà à, lớn quá!
Bà mẹ ôm cháu vào lòng, nước mắt rưng rưng. Hùng bước xuống xe, cau mày khi thấy sân gạch lồi lõm, nước mưa đọng thành vũng. Anh vừa đặt chân vào hiên đã ngửi thấy mùi khói bếp, mùi củi ẩm. Anh chau mày, khẽ bịt mũi.
– Trời ạ, nhà cũ thế này mà cũng ở được sao?– anh nói, giọng pha chút khinh khỉnh.
Lan chưa kịp đáp, bố cô đã cười hiền:– Già rồi, ở tạm cũng quen. Dành tiền cho con cái lo cuộc sống.
Nghe vậy, Hùng móc ví, rút ra tờ 500 ngàn mới cứng, chìa ra cho vợ:– Thôi, con gửi biếu ông bà chút mua thịt mà ăn. Nhà thế này chắc cả tháng mới được ăn bữa thịt. Tí nữa bố con con bắt xe ra thị trấn thuê nhà nghỉ ở, chứ ở đây chắc nhập viện sớm mất.
Cả nhà khựng lại. Lan nhìn tờ tiền, rồi nhìn anh – ánh mắt cô buồn nhưng kiên định. Cô khẽ đẩy tay anh ra, giọng nhẹ nhưng rắn rỏi: – Anh giữ lại mà dùng, em vừa cho bố mẹ 2 tỷ chuẩn bị xây nhà mới rồi. Ngày mai em đã đặt 10 mâm cỗ mời họ hàng qua chơi mừng em 8 năm về thăm quê rồi.
Không gian chết lặng. Tờ 500 ngàn rơi xuống nền gạch cũ, bay lật phật trong gió. Hùng điếng người. Nhưng anh ta vẫn cố cười mỉa: “Em chém gió ít thôi. Lương em 5 triệu/tháng đòi có 2 tỉ biếu bố mẹ”.
Hùng cúi gằm mặt. Bỗng anh thấy sống mũi cay xè. Cô quay sang bố mẹ, giọng dịu lại:– Con đã đặt xong vật liệu, chỉ chờ sang tuần khởi công. Nhà mình sắp có mái nhà mới rồi.
Bà mẹ mừng rỡ, còn Hùng chỉ đứng yên như tượng, mắt nhìn quanh căn nhà cũ kỹ.Bức tường loang lổ, vách đất bong tróc, nhưng trên bàn thờ vẫn sạch bóng, lọ hoa cắm ngay ngắn, chén nước thay đều. Mùi khói hương, mùi đất ẩm, mùi quê hương – thứ mà anh từng khinh bỉ – bỗng nhiên thấy xấu hổ tột cùng…
Bố mẹ vợ giữ lại nhưng Hùng không ở mà quay trở về thành phố ngay. Anh ta bực dọc vì vợ có tiền tỷ mà giấu mình. 2 tỷ ấy anh ta có thể mua được chiếc ô tô sang trọng mà bạn bè anh ta bao người mơ ước. Mà biết đâu vợ anh còn giấu cả tiền của chồng mang về cho nhà đẻ cũng nên. Anh đã quản lý chặt như vậy mà không ngờ vợ vẫn lén lút mang tiền ra khỏi nhà.
Trên đường trở về thành phố, Hùng nhắn tin cho vợ: “Mẹ con cô chỉ được ở 1 tuần thôi rồi đi luôn. Lên đây tôi làm rõ mọi chuyện, vớ vẩn tôi ly hôn cho cô biết mặt”.
Lan cười khẩy rồi tắt điện thoại. Cô chẳng cần phải trả lời chồng. Cô quay vào ăn tiếp cơm với bố mẹ. Đứa con trai nhỏ ngồi cạnh, vừa ăn vừa reo:– Con thích về đây lắm, ông bà thương con hơn cả ba mẹ!
Lan thấy ấm áp và hạnh phúc trong lòng, còn chồng cô chẳng cần để tâm nữa.

