Tin nhanh

giải trí, xã hội, làm đẹp
Menu
  • Trang chủ
  • Xã hội
  • Sao
  • Tâm sự
  • Tử vi
  • Chính sách bảo mật
Home
Tâm sự
Ra khỏi tòa mẹ chồng cũ chỉ thẳng mặt bảo:”Kể từ nay, mẹ con cô sống chết gì nhà tôi cũng không quan tâm nữa”

Ra khỏi tòa mẹ chồng cũ chỉ thẳng mặt bảo:”Kể từ nay, mẹ con cô sống chết gì nhà tôi cũng không quan tâm nữa”

Thanh Thanh 9 Tháng mười một, 2025

Tôi và Tú lấy nhau năm tôi hai mươi lăm tuổi. Tôi là cô giáo tiểu học, còn anh là kỹ sư trong một công ty tư nhân. Ngày cưới, tôi tin chắc mình là người phụ nữ may mắn nhất thế gian – vì anh từng nắm tay tôi mà nói: – Dù đời có khó khăn thế nào, anh cũng chỉ cần em và con thôi.

Nhưng hạnh phúc với tôi ngắn ngủi lắm. Khi tôi sinh con gái đầu lòng, mẹ chồng đã cau mày: – Con trai nhà này tuyệt tự đến nơi rồi. Đàn bà gì mà chỉ biết đẻ con gái, sau này ai nối dõi?

Tôi cười gượng, ôm con vào lòng. Con bé hồng hào, đáng yêu, là máu thịt của tôi, sao bà có thể nói thế? Từ hôm đó, thái độ của bà thay đổi hẳn: tôi làm gì cũng không vừa mắt. Nấu ăn, bà chê dở; giặt giũ, bà bảo chậm; chăm con, bà mắng “có mỗi đứa trẻ con gái mà cũng vụng về”.

Tú – chồng tôi – thì ngày càng lạnh nhạt. Anh đi sớm về khuya, cầm điện thoại cười mỉm một mình, đến cả khi tôi hỏi anh cũng chỉ nói “công việc”. Cho đến một ngày, tôi phát hiện tin nhắn trong máy anh: “Anh ơi, con trai mình đạp mạnh quá!” Tôi chết lặng. Anh có người khác. Cô ta còn đang mang thai.

Khi tôi đem chuyện ra nói, anh chỉ lạnh lùng đáp:– “Cô ấy là người hiểu anh, không như em – lúc nào cũng chỉ biết lo cơm nước, dạy con”. Câu nói ấy giáng thẳng vào lòng tôi như búa tạ. Mẹ chồng thì mỉm cười lạnh lẽo, châm thêm:– Đấy, cô thấy chưa? Đàn ông ai chẳng muốn có thằng con trai. Nó sắp có con trai rồi, cô phải biết điều mà chăm sóc cả mẹ con người ta.– Mẹ nói gì ạ? – Tôi sững sờ.– Tôi nói thật đấy. Cô ấy có bầu, không biết gì, cô đón về nhà mà chăm. Dù sao nó cũng là vợ cũ, vợ mới cùng nhà, đỡ tốn kém!

Tôi như bị tạt nước sôi. Chưa bao giờ tôi thấy lòng tự trọng mình bị giày xéo đến thế.Nhưng khi nhìn con gái nhỏ đang ngủ say, đôi mi run run, tôi biết mình không thể tiếp tục ở lại. Tôi nộp đơn ly hôn.

Ngày ra tòa, mẹ chồng vẫn cái giọng khinh người, đứng dậy trước mặt tôi mà nói rành rọt từng chữ: – Kể từ nay, mẹ con cô có sống chết gì cũng đừng báo cho nhà tôi biết. Chúng tôi không quan tâm nữa.

Câu nói ấy như một vết dao khắc vào tim. Tôi lẳng lặng ôm đứa con hai tuổi ra khỏi tòa trong nước mắt, giữa ánh nắng chói chang mà lòng lạnh buốt. Không nhà, không tiền, không chồng, không một người thân bên cạnh – chỉ có con là lý do duy nhất để tôi bước tiếp.

Suốt mười năm qua, con tôi chưa một lần nhận được lời hỏi thăm, chưa từng được nghe tiếng “bố” gọi tên mình, chứ đừng nói đến tiền cấp dưỡng. Tôi đã quen với việc tự mình gánh hết, vừa làm mẹ, vừa làm cha. Cuộc sống với mẹ con tôi thế cũng đủ rồi..

Cho đến một ngày, chồng cũ bất ngờ xuất hiện, mang theo ba tỷ đồng và lời đề nghị khiến tôi rùng mình…

Mười năm trôi qua, tôi cứ ngỡ quá khứ đã ngủ yên. Nhưng một chiều mưa, có người gõ cửa. Khi mở ra, tôi sững sờ: Tú – người đàn ông năm xưa – đứng đó, già đi thấy rõ, tóc điểm bạc, tay cầm một chiếc vali nhỏ. Phía sau anh là chiếc xe hơi sang trọng…

Anh ta bước xuống, tay xách 1 cái túi to to nhìn tôi, giọng run:– Anh biết mình không còn tư cách, nhưng anh xin một lần được gặp con, để đưa con đến thăm mẹ anh. Bà sắp không qua khỏi rồi.

Tôi im lặng. Mười năm, không một cuộc gọi, không một đồng chu cấp, không một lời hỏi han. Bây giờ anh xuất hiện, nói “muốn con đến gặp mẹ” – nghe sao mà chua xót.

Tôi nheo mắt:– Mẹ anh cần gì ở mẹ con tôi?Anh cúi đầu:– Vì… giờ bà chẳng còn ai cả.

Tôi nhíu mày. Anh thở dài, giọng đục ngầu như đổ chì:– Cô ta… ả ta… không mang thai con anh. Là con người khác.– Gì cơ?– Ả ấy lừa anh, lừa cả mẹ anh. Cô ta nói mang thai con trai, mẹ anh mừng rỡ, đưa tiền bạc, tài sản cho. Sau này mới biết đứa bé không phải máu mủ. Rồi ả ta lấy trộm hết tiền, biến mất.– Còn anh…?

Anh cúi mặt, bàn tay run run nắm chặt lấy vạt áo:– Sau đó anh bị tai nạn… anh không còn khả năng có con nữa.

Không khí trong căn phòng lặng ngắt. Tiếng đồng hồ tích tắc nghe như dao cứa. Tôi nhìn anh – người đàn ông từng phụ bạc, từng bỏ rơi mẹ con tôi, từng để mẹ mình sỉ nhục tôi – giờ đứng trước cửa nhà, tóc bạc, ánh mắt mệt mỏi và trống rỗng.

Anh đặt túi tiền xuống bàn, giọng khẩn khoản: – Đây là ba tỷ. Anh biết chẳng đáng gì so với những gì em từng hi sinh. Nhưng anh xin em, cho con gặp bà một lần cuối. Bà chỉ còn sống được vài ngày nữa thôi.

Tôi cười khẽ – nụ cười mặn chát: – Anh nghĩ tôi cần tiền à? Hay anh nghĩ con tôi cần đi gặp một người đã từng nói “mẹ con cô có sống chết gì cũng đừng báo cho nhà tôi biết”?

Anh lặng người.Tôi bước tới, ánh mắt nhìn thẳng vào anh:– Sau ngày hôm đó, tôi đã hiểu, trong mắt anh và gia đình anh, mẹ con tôi không đáng một xu. Mười năm qua, anh có hỏi con ăn gì, học ở đâu, ốm đau thế nào không? Hay chỉ đến khi cô nhân tình phản bội, anh mới nhớ mình từng có đứa con gái . Mà nói thật với anh nếu mẹ anh muốn gặp cháu của bà thật thì không phải đợi đến tận lúc bà ấy hấp hối anh mới đi tìm con anh đâu”.

Tú cúi đầu, giọng nghẹn lại:– Anh xin lỗi. Anh sai rồi.– Muộn rồi.

Tôi hít một hơi dài, rồi nói chậm rãi, rõ từng chữ:

– Sau ngày hôm đó, đúng như mẹ anh đã nói, mẹ con tôi sống chết thế nào nhà anh cũng không cần biết.Vậy thì bây giờ, với mẹ anh… cũng thế thôi.Ác giả ác báo, không ai thoát được luật nhân quả đâu. Tiền tôi cần thật nhưng 3 tỷ này, xin lỗi không bao giờ tôi nhận…

Tôi chỉ tay về phía cửa:– Anh về đi. Đừng bao giờ xuất hiện trước mặt tôi hay con nữa.

Anh bước lùi lại, đôi mắt nhòe nước. Cánh cửa khép lại sau lưng anh với tiếng “cạch” khô khốc, như chấm dứt mọi dây dưa của quá khứ.

Tối đó, tôi ngồi nhìn con học bài. Con bé ngẩng đầu hỏi: “Mẹ ơi, bố con là người như thế nào”? Tôi mỉm cười, vuốt tóc con: “Là người mẹ từng thương, nhưng giờ không còn xứng để con nhớ nữa”.

Con gật đầu, cười hồn nhiên, rồi quay lại với trang vở. Ánh đèn vàng rọi xuống gương mặt con, ấm áp và bình yên – thứ bình yên mà tôi đã đánh đổi cả tuổi trẻ, cả nước mắt để giữ.

Ngoài kia, mưa vẫn rơi. Người đàn ông năm xưa đứng lặng trước căn nhà, ôm chiếc vali ba tỷ đồng không ai nhận, đôi mắt nhìn trân trân vào bóng đèn hắt sáng qua cửa sổ.

Anh bỗng nhận ra – có những thứ một đời này anh đã mất, không phải vì không đủ tiền, mà vì anh đã đánh mất cơ hội được làm người tử tế.

Và tôi hiểu, trong đời này, thứ quý nhất không phải là tiền bạc hay danh phận, mà là lòng tự trọng và sự bình yên bên con – điều mà không một kẻ phản bội nào có thể mua lại được.

Tôi từng nghĩ chỉ cần mình hi sinh, chỉ cần yêu đủ nhiều thì sẽ giữ được mái ấm này. Nhưng hóa ra, có những người đàn ông, một khi đã đổi lòng – thì nước mắt, lòng tốt, hay cả tuổi thanh xuân của người vợ… đều chẳng đáng một đồng.

Tôi và Tú lấy nhau năm tôi hai mươi lăm tuổi. Tôi là cô giáo tiểu học, còn anh là kỹ sư trong một công ty tư nhân. Ngày cưới, tôi tin chắc mình là người phụ nữ may mắn nhất thế gian – vì anh từng nắm tay tôi mà nói: – Dù đời có khó khăn thế nào, anh cũng chỉ cần em và con thôi.

Nhưng hạnh phúc với tôi ngắn ngủi lắm. Khi tôi sinh con gái đầu lòng, mẹ chồng đã cau mày: – Con trai nhà này tuyệt tự đến nơi rồi. Đàn bà gì mà chỉ biết đẻ con gái, sau này ai nối dõi?

Tôi cười gượng, ôm con vào lòng. Con bé hồng hào, đáng yêu, là máu thịt của tôi, sao bà có thể nói thế? Từ hôm đó, thái độ của bà thay đổi hẳn: tôi làm gì cũng không vừa mắt. Nấu ăn, bà chê dở; giặt giũ, bà bảo chậm; chăm con, bà mắng “có mỗi đứa trẻ con gái mà cũng vụng về”.

Tú – chồng tôi – thì ngày càng lạnh nhạt. Anh đi sớm về khuya, cầm điện thoại cười mỉm một mình, đến cả khi tôi hỏi anh cũng chỉ nói “công việc”. Cho đến một ngày, tôi phát hiện tin nhắn trong máy anh: “Anh ơi, con trai mình đạp mạnh quá!” Tôi chết lặng. Anh có người khác. Cô ta còn đang mang thai.

Khi tôi đem chuyện ra nói, anh chỉ lạnh lùng đáp:– “Cô ấy là người hiểu anh, không như em – lúc nào cũng chỉ biết lo cơm nước, dạy con”. Câu nói ấy giáng thẳng vào lòng tôi như búa tạ. Mẹ chồng thì mỉm cười lạnh lẽo, châm thêm:– Đấy, cô thấy chưa? Đàn ông ai chẳng muốn có thằng con trai. Nó sắp có con trai rồi, cô phải biết điều mà chăm sóc cả mẹ con người ta.– Mẹ nói gì ạ? – Tôi sững sờ.– Tôi nói thật đấy. Cô ấy có bầu, không biết gì, cô đón về nhà mà chăm. Dù sao nó cũng là vợ cũ, vợ mới cùng nhà, đỡ tốn kém!

Tôi như bị tạt nước sôi. Chưa bao giờ tôi thấy lòng tự trọng mình bị giày xéo đến thế.Nhưng khi nhìn con gái nhỏ đang ngủ say, đôi mi run run, tôi biết mình không thể tiếp tục ở lại. Tôi nộp đơn ly hôn.

Ngày ra tòa, mẹ chồng vẫn cái giọng khinh người, đứng dậy trước mặt tôi mà nói rành rọt từng chữ: – Kể từ nay, mẹ con cô có sống chết gì cũng đừng báo cho nhà tôi biết. Chúng tôi không quan tâm nữa.

Câu nói ấy như một vết dao khắc vào tim. Tôi lẳng lặng ôm đứa con hai tuổi ra khỏi tòa trong nước mắt, giữa ánh nắng chói chang mà lòng lạnh buốt. Không nhà, không tiền, không chồng, không một người thân bên cạnh – chỉ có con là lý do duy nhất để tôi bước tiếp.

Suốt mười năm qua, con tôi chưa một lần nhận được lời hỏi thăm, chưa từng được nghe tiếng “bố” gọi tên mình, chứ đừng nói đến tiền cấp dưỡng. Tôi đã quen với việc tự mình gánh hết, vừa làm mẹ, vừa làm cha. Cuộc sống với mẹ con tôi thế cũng đủ rồi..

Cho đến một ngày, chồng cũ bất ngờ xuất hiện, mang theo ba tỷ đồng và lời đề nghị khiến tôi rùng mình…

Mười năm trôi qua, tôi cứ ngỡ quá khứ đã ngủ yên. Nhưng một chiều mưa, có người gõ cửa. Khi mở ra, tôi sững sờ: Tú – người đàn ông năm xưa – đứng đó, già đi thấy rõ, tóc điểm bạc, tay cầm một chiếc vali nhỏ. Phía sau anh là chiếc xe hơi sang trọng…

Anh ta bước xuống, tay xách 1 cái túi to to nhìn tôi, giọng run:– Anh biết mình không còn tư cách, nhưng anh xin một lần được gặp con, để đưa con đến thăm mẹ anh. Bà sắp không qua khỏi rồi.

Tôi im lặng. Mười năm, không một cuộc gọi, không một đồng chu cấp, không một lời hỏi han. Bây giờ anh xuất hiện, nói “muốn con đến gặp mẹ” – nghe sao mà chua xót.

Tôi nheo mắt:– Mẹ anh cần gì ở mẹ con tôi?Anh cúi đầu:– Vì… giờ bà chẳng còn ai cả.

Tôi nhíu mày. Anh thở dài, giọng đục ngầu như đổ chì:– Cô ta… ả ta… không mang thai con anh. Là con người khác.– Gì cơ?– Ả ấy lừa anh, lừa cả mẹ anh. Cô ta nói mang thai con trai, mẹ anh mừng rỡ, đưa tiền bạc, tài sản cho. Sau này mới biết đứa bé không phải máu mủ. Rồi ả ta lấy trộm hết tiền, biến mất.– Còn anh…?

Anh cúi mặt, bàn tay run run nắm chặt lấy vạt áo:– Sau đó anh bị tai nạn… anh không còn khả năng có con nữa.

Không khí trong căn phòng lặng ngắt. Tiếng đồng hồ tích tắc nghe như dao cứa. Tôi nhìn anh – người đàn ông từng phụ bạc, từng bỏ rơi mẹ con tôi, từng để mẹ mình sỉ nhục tôi – giờ đứng trước cửa nhà, tóc bạc, ánh mắt mệt mỏi và trống rỗng.

Anh đặt túi tiền xuống bàn, giọng khẩn khoản: – Đây là ba tỷ. Anh biết chẳng đáng gì so với những gì em từng hi sinh. Nhưng anh xin em, cho con gặp bà một lần cuối. Bà chỉ còn sống được vài ngày nữa thôi.

Tôi cười khẽ – nụ cười mặn chát: – Anh nghĩ tôi cần tiền à? Hay anh nghĩ con tôi cần đi gặp một người đã từng nói “mẹ con cô có sống chết gì cũng đừng báo cho nhà tôi biết”?

Anh lặng người.Tôi bước tới, ánh mắt nhìn thẳng vào anh:– Sau ngày hôm đó, tôi đã hiểu, trong mắt anh và gia đình anh, mẹ con tôi không đáng một xu. Mười năm qua, anh có hỏi con ăn gì, học ở đâu, ốm đau thế nào không? Hay chỉ đến khi cô nhân tình phản bội, anh mới nhớ mình từng có đứa con gái . Mà nói thật với anh nếu mẹ anh muốn gặp cháu của bà thật thì không phải đợi đến tận lúc bà ấy hấp hối anh mới đi tìm con anh đâu”.

Tú cúi đầu, giọng nghẹn lại:– Anh xin lỗi. Anh sai rồi.– Muộn rồi.

Tôi hít một hơi dài, rồi nói chậm rãi, rõ từng chữ:

– Sau ngày hôm đó, đúng như mẹ anh đã nói, mẹ con tôi sống chết thế nào nhà anh cũng không cần biết.Vậy thì bây giờ, với mẹ anh… cũng thế thôi.Ác giả ác báo, không ai thoát được luật nhân quả đâu. Tiền tôi cần thật nhưng 3 tỷ này, xin lỗi không bao giờ tôi nhận…

Tôi chỉ tay về phía cửa:– Anh về đi. Đừng bao giờ xuất hiện trước mặt tôi hay con nữa.

Anh bước lùi lại, đôi mắt nhòe nước. Cánh cửa khép lại sau lưng anh với tiếng “cạch” khô khốc, như chấm dứt mọi dây dưa của quá khứ.

Tối đó, tôi ngồi nhìn con học bài. Con bé ngẩng đầu hỏi: “Mẹ ơi, bố con là người như thế nào”? Tôi mỉm cười, vuốt tóc con: “Là người mẹ từng thương, nhưng giờ không còn xứng để con nhớ nữa”.

Con gật đầu, cười hồn nhiên, rồi quay lại với trang vở. Ánh đèn vàng rọi xuống gương mặt con, ấm áp và bình yên – thứ bình yên mà tôi đã đánh đổi cả tuổi trẻ, cả nước mắt để giữ.

Prev Article
Next Article

Related Articles

Thông gia quê hôi hám, 100 triệu và tờ Sổ Đỏ

Thông gia quê hôi hám, 100 triệu và tờ Sổ Đỏ

Con trai lương 20 triệu tháng nào con cũng gửi về cho mẹ 15 triệu, nhưng mấy tháng nay không thấy gửi gì

Con trai lương 20 triệu tháng nào con cũng gửi về cho mẹ 15 triệu, nhưng mấy tháng nay không thấy gửi gì

HOT NEWS

  • Cứ 5h sáng mối ngày, chồng tôi lại dành 2 tiếng chạy bộ ở công viên
    Cứ 5h sáng mối ngày, chồng tôi lại dành 2 tiếng chạy bộ ở công viên
  • Bà cụ 83 tuổi ngồi bên nền nhà ngập đến đầu gối, ôm khung ảnh chồng đã khuất
    Bà cụ 83 tuổi ngồi bên nền nhà ngập đến đầu gối, ôm khung ảnh chồng đã khuất
  • Tôi lỡ xây nhà sang nhà hàng xóm 11 mét, đợt đó hàng xóm đi nam làm ăn, nay họ về đo đạc rồi bắt tôi phá nhà để trả lại đất cho họ
    Tôi lỡ xây nhà sang nhà hàng xóm 11 mét, đợt đó hàng xóm đi nam làm ăn, nay họ về đo đạc rồi bắt …
  • Một mình nấu 5 mâm cỗ trong ngày giỗ bố chồng, cảnh tượng sau khi cả nhà ăn xong khiến tôi điếng người
    Một mình nấu 5 mâm cỗ trong ngày giỗ bố chồng, cảnh tượng sau khi cả nhà ăn xong khiến tôi điếng người
  • Con dâu mua ô tô 700 triệu bằng tiền mừng cưới, cả nhà chồng gọi ông bà thông gia sang họp khẩn
    Con dâu mua ô tô 700 triệu bằng tiền mừng cưới, cả nhà chồng gọi ông bà thông gia sang họp khẩn
  • Ngày 20/10, chồng tặng mẹ 50 triệu, tặng mẹ vợ 0 đồng, tặng vợ 2 cái tát – nhưng không ngờ bị vợ “lật kèo” khiến anh quỳ gối trong nước mắt…
    Ngày 20/10, chồng tặng mẹ 50 triệu, tặng mẹ vợ 0 đồng, tặng vợ 2 cái tát – nhưng không ngờ bị vợ “lật kèo” …
  • Bố chồng nhìn chằm chằm lúc tôi cho con ti mẹ, nhắc thì ông nói “Tao chỉ muốn nhìn cháu ăn sữa thôi thì có làm sao”
    Bố chồng nhìn chằm chằm lúc tôi cho con ti mẹ, nhắc thì ông nói “Tao chỉ muốn nhìn cháu ăn sữa thôi thì có …
  • Vừa ly hôn, tôi đem biệt thự quyên góp từ thiện, mẹ chồng gào lên: “Vậy 12 người nhà tao ra đường à?”, tôi đáp lại một câu khiến bà ta nín họng…
    Vừa ly hôn, tôi đem biệt thự quyên góp từ thiện, mẹ chồng gào lên: “Vậy 12 người nhà tao ra đường à?”, tôi đáp …
  • Cháy nhà ở Hà Nội, 5 người tuvong
    Cháy nhà ở Hà Nội, 5 người tuvong

Bài viết mới

  • Con còn có bố mẹ ruột, chưa lo cho xong, lại đèo thêm gánh nặng khác? Đền ơn thì cho người ta ít tiền chữa bệnh là được, sao phải nhận làm bố mẹ nuôi?
    Con còn có bố mẹ ruột, chưa lo cho xong, lại đèo thêm gánh nặng khác? Đền ơn thì cho người ta ít tiền chữa …
    Tôi biết mình không thể trở thành một người bất …
  • Ra khỏi tòa mẹ chồng cũ chỉ thẳng mặt bảo:”Kể từ nay, mẹ con cô sống chết gì nhà tôi cũng không quan tâm nữa”
    Ra khỏi tòa mẹ chồng cũ chỉ thẳng mặt bảo:”Kể từ nay, mẹ con cô sống chết gì nhà tôi cũng không quan tâm nữa”
    Tôi và Tú lấy nhau năm tôi hai mươi lăm …
  • Đám cưới tôi mẹ chồng chỉ mời vỏn vẹn có 10 mâm cỗ, không tặng con dâu bất cứ thứ gì, tất cả tiền mừng và vàng cưới mọi người cho mẹ đòi đem đi bán lấy tiền sửa nhà cho cô út, nào ngờ 2 năm sau nghe câu chuyện của hàng xóm kể, 2 vợ chồng tôi phải ôm nhau khóc nức nở…
    Đám cưới tôi mẹ chồng chỉ mời vỏn vẹn có 10 mâm cỗ, không tặng con dâu bất cứ thứ gì, tất cả tiền mừng …
    Mẹ chồng tôi nổi tiếng là người ghê gớm nhất …
  • “Đừng nghĩ là mẹ không biết con có sổ tiết kiệm đứng tên mình đấy! Rút ra đưa cho Duy đi!”
    “Đừng nghĩ là mẹ không biết con có sổ tiết kiệm đứng tên mình đấy! Rút ra đưa cho Duy đi!”
    Tôi là Minh Anh, một kiến trúc sư trẻ tuổi …
  • Tôi dắt xe ra khỏi cổng. Vừa đến đầu hẻm — tôi gọi taxi, rồi để xe đó… đúng vị trí dễ nhìn.
    Tôi dắt xe ra khỏi cổng. Vừa đến đầu hẻm — tôi gọi taxi, rồi để xe đó… đúng vị trí dễ nhìn.
    Tôi kết hôn được ba năm thì gia đình chồng …
  • Lo xong tang lễ cho chồng, con riêng của anh đòi tôi ký giấy từ chối tài sản, nhưng 100 ngày sau… chính chúng nhận quả báo
    Lo xong tang lễ cho chồng, con riêng của anh đòi tôi ký giấy từ chối tài sản, nhưng 100 ngày sau… chính chúng nhận …
    “Lo xong tang lễ cho chồng, con riêng của anh …
  • Kết hôn 8 năm chồng mới cho vợ con về thăm quê ngoại, thấy bố mẹ vợ vẫn ở căn nhà cũ rích anh nhìn khinh bỉ ra mặt
    Kết hôn 8 năm chồng mới cho vợ con về thăm quê ngoại, thấy bố mẹ vợ vẫn ở căn nhà cũ rích anh nhìn …
    8 năm hôn nhân, Lan chưa một lần được về …
  • Nữ sinh mang thai khi đang học đại học rồi mất tích, 10 năm sau người mẹ mới biết sự thật……..
    Nữ sinh mang thai khi đang học đại học rồi mất tích, 10 năm sau người mẹ mới biết sự thật……..
    Nữ sinh mang thai khi đang học đại học rồi …
  • Người giúp việc được ông chủ tặng căn nhà 10 tỷ, 2 con trai lập tức đến ngay
    Người giúp việc được ông chủ tặng căn nhà 10 tỷ, 2 con trai lập tức đến ngay
    Hai người con trai của ông biết chuyện, giận dữ …
  • Vừa vào công ty được ba ngày, tôi đã được gọi lên phòng giám đốc đề nghị đi công tác cùng anh 3 ngày
    Vừa vào công ty được ba ngày, tôi đã được gọi lên phòng giám đốc đề nghị đi công tác cùng anh 3 ngày
    Vừa vào công ty được ba ngày, tôi đã được …

Tin nhanh

giải trí, xã hội, làm đẹp
Copyright © 2025 Tin nhanh
Liên hệ: [email protected]