Làng Đông Thụ từ trước đến nay vẫn đồn nhà ông Trác có “oán khí”. Vì 15 năm trước, vợ cả của ông – bà Hường – mất đúng ngày giỗ cha chồng. Lúc hấp hối, bà chỉ kịp nhìn lên trần nhà mà thều thào:
Tôi… bị hại… cái bàn ăn…
Không ai hiểu câu nói đó là gì, mọi chuyện rồi cũng chìm đi.
Năm đó: Đúng dịp giỗ năm thứ 15
Con cháu tụ họp đông đủ. Mâm cỗ bày trên chiếc bàn gỗ lim cũ đã dùng nhiều năm, ai cũng quen mắt. Cơm nước xong xuôi, cả nhà ăn uống vui vẻ.
Thế nhưng ngay trong đêm, gia đình rơi vào hỗn loạn.
Người con thứ hai – anh Tài – vật vã nôn mửa, lên cơn co giật rồi tắt thở.
Hôm sau, em dâu của ông Trác – chị Liên – cũng tu vong cùng triệu chứng.
Cả nhà sợ hãi:
Hay là ngộ độc?
Hay bà Hường “về bắt”?
Người trong họ xì xào:
Trùng tang rồi!
Không khí nặng như chặn ngực.
Bất thường ở chỗ: Cả hai người đều… khỏe mạnh
Không bệnh nền, không dị ứng. Chỉ có một điểm trùng: cả hai đều ngồi ở cùng một vị trí… cạnh nồi cơm.
Ông Trác lập tức gọi công an vào cuộc.
Cuộc khám nghiệm bữa ăn – và chi tiết khiến cả họ tái xanh
Công an đem mẫu thức ăn đi xét nghiệm.
Thịt gà: bình thường.
Canh măng: không có độc.
Rau củ: sạch sẽ.
Đến khi điều tra cái bàn ăn, một chiến sĩ gõ nhẹ xuống phần gỗ ngay dưới vị trí đặt nồi cơm, nghe tiếng… rỗng.
Cả nhà đứng lặng.
Họ lật mặt bàn lên, nạy một miếng gỗ cũ kỹ, thì phát hiện bên dưới có một hốc nhỏ bí mật. Bên trong là:
Một gói thuốc chuột cũ kỹ đã rách
Một chiếc khăn tay thêu hoa – dính vệt loang nâu như máu khô
Một tờ giấy lát dưới đáy, chữ viết run run:
“Nếu cơm phai mùi, nhà này còn có người chết…”
Cả họ sợ đến mất sắc, nhất là ông Trác… vì chính ông là người từng cất thứ gì đó dưới bàn năm xưa.
Sự thật bị lật lại sau 15 năm
Công an làm việc cả đêm. Đến sáng, họ kết luận:
Thuốc chuột đã ngấm vào thớ gỗ lâu năm.
Khi đặt nồi cơm nóng lên đúng chỗ cũ, hơi nóng làm độc tố thấm ngược lên thức ăn.
Hai người ngồi gần nhất ăn phải nhiều nhất nên tu vong.
Không phải âm binh, không phải ma quỷ.
Mà là “quả báo vật lý” của một bí mật con người.
Ông Trác gục xuống – vì đã hiểu… chính mình gây ra
15 năm trước, vợ cả của ông phát hiện ông ngoại tình. Bà dọa kể với cả họ. Trong lúc cãi vã, bà ngã đập đầu ngay cạnh bàn ăn.
Sợ bị liên lụy, ông Trác giấu vụ việc. Để che dấu, ông hoảng loạn giấu thuốc diệt chuột và khăn dính máu xuống chính vị trí đó, nghĩ không ai biết.
Không ngờ…
Thời gian 15 năm thấm vào gỗ,
Cái chết của vợ,
Và hai mạng người sau này…
Tất cả kéo về đúng cái bàn ăn năm ấy.
Twist còn khủng khiếp hơn: Lá thư cuối cùng
Trong ngăn tủ cũ của bà Hường, gia đình tìm được một mẩu giấy nhỏ, bà viết trước khi mất:
“Tôi không trách. Nhưng sẽ có ngày cái bàn nói ra tất cả.”
Đám tang kết thúc trong tiếng khóc nghẹn. Cái bàn gỗ bị mang đi đốt trước sân.
Người ta đứng nhìn ngọn lửa, chỉ còn nghe một cụ trong họ thở dài:
Làm ác… thì dù có chôn vào gỗ, gỗ cũng trả lại.

