Đêm ấy, trời mưa như trút nước. Tiếng mưa đập vào mái tôn rào rào, át đi tiếng thở khò khè, nặng nhọc của bố vợ tôi nằm trên giường bệnh. Căn nhà cấp bốn cũ kỹ dường như càng thêm lạnh lẽo.
Mười năm rồi. Đã mười năm kể từ ngày Huệ – vợ tôi qua đời vì tai nạn giao thông, để lại tôi gà trống nuôi hai đứa con thơ dại. Ngày ấy, bố vợ tôi suy sụp hoàn toàn. Mẹ vợ mất sớm, ông chỉ có mình Huệ là con gái độc nhất. Khi Huệ đi, ông trở nên cô độc, lầm lũi trong căn nhà hương khói lạnh tanh. Thương ông, tôi bàn với các con, quyết định đón ông về ở cùng để tiện bề chăm sóc. Một chàng rể, hai đứa cháu ngoại và một ông già ốm yếu nương tựa vào nhau mà sống qua ngày.
Ba tháng nay, bệnh tình của ông trở nặng. Bác sĩ lắc đầu, bảo chuẩn bị tinh thần. Đêm nay, nhìn ông nằm thiop đi, tôi cứ ngỡ ông sẽ ra đi trong giấc ngủ.
Bỗng nhiên, khoảng 2 giờ sáng, ông cựa mình, đôi mắt vốn lờ đờ đục ngầu bỗng sáng lên một cách kỳ lạ. Người ta gọi đó là “hồi quang phản chiếu”. Ông ra hiệu cho tôi lại gần, bàn tay gầy guộc, da bọc xương nắm chặt lấy tay tôi.
– “Thắng… Thắng ơi…” – Giọng ông thều thào nhưng rõ ràng từng tiếng.
– “Con đây bố, con đây.” – Tôi ghé sát tai vào miệng ông.
Ông run rẩy lôi từ dưới gối ra một bọc vải kỹ lưỡng, dúi vào tay tôi.
– “Cầm lấy… Giấu kỹ đi. Đừng nói cho ai biết, kể cả mấy bà cô bên họ nội. Đây là 500 triệu bố tích cóp cả đời, bán cả mảnh vườn dưới quê mà không ai hay…”
Tôi bàng hoàng. 500 triệu là số tiền quá lớn đối với gia đình tôi lúc này. Tôi định từ chối thì ông đã trừng mắt, hơi thở gấp gáp:
– “Cầm lấy! Mười năm qua… con thay bố, thay cái Huệ chăm sóc các cháu. Con vất vả quá rồi, bố biết hết nhưng bố không nói được. Tiền này… là để lo cho tương lai hai đứa nhỏ, và để con bớt khổ. Bố đi rồi… con phải sống tốt…”
Nói xong, ông lả đi. Đôi mắt từ từ khép lại, nhưng khóe môi dường như nở một nụ cười mãn nguyện. Sáng hôm sau, bố vợ tôi qua đời.
Đám tang diễn ra trong không khí u buồn và tang tóc. Vì ông không có con trai, tôi đứng ra lo liệu mọi việc như một người con ruột. Họ hàng, làng xóm đến viếng đông đủ. Tiếng kèn trống ai oán khiến lòng người càng thêm nặng trĩu. Tôi vừa lo tiếp khách, vừa canh cánh trong lòng bọc tiền 500 triệu đang cất kỹ trong tủ khóa. Đó không chỉ là tiền, đó là tấm lòng, là sự ghi nhận của bố dành cho thằng con rể này.
Đến giờ di quan, trời bỗng dưng tối sầm lại, mây đen kéo đến ùn ùn dù đang là buổi trưa. Không khí trở nên ngột ngạt đến khó thở. Các thầy cúng bắt đầu làm lễ, tiếng chiêng trống dồn dập. Mọi người đứng xung quanh quan tài để nhìn mặt ông lần cuối trước khi đóng nắp.
Khi nắp quan tài vừa được các trai tráng khiêng lên chuẩn bị đậy lại, thì một chuyện động trời xảy ra.
“Cạch… Cạch…”
Âm thanh phát ra từ phía chiếc quan tài gỗ nặng trịch. Mọi người im bặt. Tiếng khóc hờ của mấy bà cô tắt ngấm.
Rồi, chiếc quan tài rung lên bần bật.
– “Ối giời ơi! Quan tài động đậy!” – Một người hét lên thất thanh.
Cả đám đông nhốn nháo, lùi lại phía sau. Mấy người yếu bóng vía mặt cắt không còn giọt máu. Tôi đứng chết lặng, chân tay run lẩy bẩy. Chẳng lẽ bố chưa chết? Hay bố có điều gì oan khuất chưa siêu thoát? Hay là điềm gở báo hiệu tai ương ập xuống gia đình tôi?
Chiếc khăn phủ trên quan tài trượt xuống một chút. Sự rung lắc càng lúc càng mạnh hơn, kèm theo những tiếng lục cục va đập vào thành gỗ nghe rợn người.
– “Thắng! Mày xem thế nào chứ bố mày… bố mày…” – Một ông chú họ lắp bắp, đẩy tôi về phía trước.
Nuốt nước bọt, tôi lấy hết can đảm bước lại gần. Tim tôi đập thình thịch như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực. Tôi đặt tay lên nắp quan tài, định mở ra kiểm tra thì…
“MEOOO…. GÀOOOO…”
Một bóng đen to lớn lao vút từ… gầm quan tài ra ngoài, nhảy phốc lên bàn thờ, làm đổ cả bát hương.
Cả đám đông hét lên, rồi thở phào nhẹ nhõm, có người bật cười vì sự căng thẳng tột độ vừa được giải tỏa. Đó là con Mướp – con mèo già mà bố vợ tôi nuôi từ ngày vợ tôi mất.
Hóa ra, từ lúc ông mất, con Mướp cứ lẩn quẩn quanh giường không chịu đi. Khi khâm liệm xong, nhân lúc mọi người không để ý, nó đã chui tọt vào gầm kệ kê quan tài nằm cuộn tròn ở đó. Đến giờ di quan, tiếng trống kèn ầm ĩ cộng với việc người ta nhấc quan tài lên khiến nó hoảng sợ, vùng vẫy tìm đường thoát thân, húc đầu vào đáy hòm tạo nên cảnh tượng “quan tài động đậy” hãi hùng kia.
Nhìn con Mướp co ro trên nóc tủ, đôi mắt nó ầng ậc nước nhìn di ảnh của ông, tôi bỗng bật khóc nức nở. Không phải vì sợ, mà vì thương. Con vật còn có tình nghĩa sâu nặng đến thế, huống chi là con người.
Sau khi lo hậu sự cho bố xong xuôi, đêm ấy, tôi ngồi một mình trước bàn thờ ông và vợ. Mở bọc tiền 500 triệu ra, bên trong còn kẹp một tờ giấy viết tay nguệch ngoạc, nét chữ run rẩy của người già:
“Thắng à, bố biết con là người tự trọng, chưa bao giờ than vãn một lời dù cảnh gà trống nuôi con vất vả. Mười năm nay, con coi bố như cha ruột, chăm bố từng miếng ăn giấc ngủ, còn hơn cả con đẻ. Bố không có gì cho con, chỉ có chút tiền này. Đừng từ chối, hãy cầm lấy để lo cho hai đứa cháu của bố ăn học nên người, và con… nếu có gặp người phụ nữ tốt, hãy đi bước nữa. Bố và cái Huệ ở trên cao sẽ luôn phù hộ cho ba bố con.”
Đọc những dòng chữ ấy, nước mắt tôi rơi lã chã xuống tờ giấy bạc.
Hóa ra, suốt những năm tháng tôi cõng ông đi viện, bón cho ông từng thìa cháo, ông đều ghi tạc trong lòng. Ông không nói ra những lời hoa mỹ, ông âm thầm quan sát và dành dụm tất cả những gì còn lại cho cha con tôi. Cái “quan tài động đậy” kia chỉ là một sự cố hy hữu, nhưng nó lại khiến tôi nhận ra tình cảm gia đình thiêng liêng đến nhường nào. Con mèo Mướp trung thành không nỡ rời xa chủ, và người cha già đến hơi thở cuối cùng vẫn lo nghĩ cho con rể và các cháu.
Tôi thắp thêm nén nhang, nhìn lên di ảnh bố vợ và vợ đang mỉm cười.
– “Bố yên tâm. Con sẽ nuôi dạy các cháu thành người. Con cảm ơn bố… Bố vợ của con.”
Ngoài trời mưa đã tạnh. Ngày mai, trời sẽ lại sáng.

