Tôi dừng xe trước cổng ngôi nhà cấp bốn lợp ngói đỏ, nằm khuất sau những rặng tre yên ả của vùng quê ngoại thành. Tiếng động cơ tắt ngấm, trả lại không gian sự tĩnh mịch vốn có, chỉ còn tiếng tim tôi đang đập thình thịch trong lồng ngực. Bốn năm. Đã bốn năm kể từ ngày tôi đặt bút ký vào tờ đơn ly hôn, để mặc Lan – vợ cũ của tôi – bế đứa con đỏ hỏn rời khỏi nhà trong nước mắt.
Cuộc sống của tôi hiện tại có thể gọi là viên mãn trong mắt người ngoài. Sau khi chia tay Lan, tôi nhanh chóng tái hôn với Hương – người phụ nữ do chính tay mẹ tôi tuyển chọn. Hương khéo léo, biết điều và quan trọng nhất là rất được lòng mẹ tôi. Nhà cửa êm ấm, không còn những trận cãi vã nảy lửa giữa mẹ chồng nàng dâu như thời tôi sống với Lan. Nhưng sâu thẳm trong những đêm dài, tôi vẫn thấy thiếu vắng một điều gì đó. Có lẽ là sự tự do, hay có lẽ là chút day dứt về giọt máu mình đã bỏ rơi.
Lần này đi công tác ngang qua quê Lan, ma xui quỷ khiến thế nào tôi lại rẽ vào. Trong túi áo vest là phong bì đựng 20 triệu – khoản tiền thưởng nóng tôi vừa nhận được. Mẹ và Hương chưa biết đến khoản này. Tôi tự nhủ, đây là chút quà bù đắp cho con, để lương tâm mình bớt cắn rứt. Tôi hình dung về Lan của hiện tại. Chắc cô ấy sẽ tiều tụy lắm. Một người phụ nữ bị chồng bỏ, một mình nuôi con nhỏ ở quê, không nghề nghiệp ổn định, làm sao mà khá giả được? Ý nghĩ đó khiến tôi vừa thương hại, vừa có chút tự mãn của kẻ bề trên mang tâm thế “ban phát”.
Tôi đẩy cánh cổng sắt hoen rỉ. Sân nhà lát gạch đỏ sạch bóng, hai bên là những chậu hoa mười giờ nở rực rỡ dưới nắng chiều. Một cảm giác bình yên đến lạ lùng, khác hẳn sự ngột ngạt trong căn nhà tầng sang trọng nhưng lúc nào cũng phải nhìn sắc mặt mẹ của tôi. – “Ai đấy ạ?” . Giọng nói trong trẻo vang lên từ phía hiên nhà. Tôi ngẩng đầu và sững sờ. Là Lan.
Tôi đã chuẩn bị tinh thần gặp một người đàn bà lam lũ, già nua, nhưng người đứng trước mặt tôi lại rạng rỡ đến khó tin. Lan mặc bộ đồ ở nhà đơn giản, tóc búi cao gọn gàng, làn da trắng hồng và đôi mắt ánh lên sự an nhiên mà ngày xưa, khi sống cùng tôi, chưa bao giờ cô ấy có được. Cô ấy trông trẻ ra đến vài tuổi, xinh đẹp và mặn mà hơn cả thời con gái. Sự khắc khổ mà tôi tưởng tượng hoàn toàn không tồn tại.
Lan nhìn tôi, ánh mắt thoáng chút ngỡ ngàng nhưng nhanh chóng trở lại vẻ bình thản đến lạnh lùng. Không oán hận, không vui mừng, cô ấy nhìn tôi như nhìn một vị khách qua đường. – “Anh đến đây làm gì?” – Lan hỏi, giọng nhẹ tênh nhưng đủ khiến tôi lúng túng. – “Anh… anh đi công tác ngang qua. Tiện đường ghé thăm em và con.” – Tôi ấp úng, tay vô thức sờ vào phong bì tiền trong túi áo.
Đúng lúc đó, tiếng chân chạy lon ton vang lên từ trong nhà. Một bé trai kháu khỉnh, mặc bộ đồ siêu nhân màu đỏ lao ra, sà vào lòng Lan. – “Mẹ ơi, con lắp xong robot rồi!”. Tim tôi như ngừng đập. Thằng bé… giống tôi như tạc. Từ đôi mắt, cái mũi đến khuôn miệng cười. Đó là con trai tôi, đứa trẻ mà bốn năm qua tôi chưa từng một lần bế ẵm hay hỏi thăm. Cảm giác tình phụ tử thiêng liêng trỗi dậy mãnh liệt khiến sống mũi tôi cay xè. Tôi vô thức bước tới một bước, đưa tay ra định chạm vào con.
Thằng bé quay phắt lại, đôi mắt to tròn nhìn chằm chằm vào tôi đầy cảnh giác. Nó lùi lại, nép chặt vào chân mẹ, rồi ngước lên hỏi Lan một câu khiến cả người tôi chết sững: – “Mẹ ơi, người lạ vào nhà mình. Chú này là ai thế ạ?” “Người lạ”. Hai từ ấy như gáo nước lạnh tạt thẳng vào mặt tôi, buốt giá tận tâm can. Tôi đứng chôn chân tại chỗ, tay vẫn lơ lửng giữa không trung. Không phải là “Bố”, cũng không phải là một người quen. Trong mắt con trai tôi, tôi chỉ là một “người lạ” xâm nhập gia cư bất hợp pháp.
Cổ họng tôi nghẹn ứ, không thốt nên lời. Tôi nhìn sang Lan, mong chờ một lời giải thích, hay ít nhất là một câu giới thiệu: “Đây là bố con”. Nhưng không. Lan chỉ khẽ xoa đầu thằng bé, mỉm cười dịu dàng: – “À, đây là bạn cũ của mẹ thôi. Con vào nhà chơi tiếp đi, lát mẹ vào xem robot của con nhé.” Thằng bé ngoan ngoãn vâng lời, liếc nhìn tôi một cái rồi chạy biến vào trong. Bóng dáng nhỏ bé ấy khuất sau cánh cửa, mang theo cả chút hy vọng mong manh vừa nhen nhóm trong tôi.
Sân nhà chỉ còn lại tôi và Lan. Sự im lặng bao trùm nặng nề. – “Em… sao em không nói cho con biết?” – Tôi hỏi, giọng lạc đi vì đau đớn. Lan nhìn thẳng vào mắt tôi, ánh nhìn sắc lẹm: – “Nói gì? Nói rằng người đàn ông này là bố con, người đã bỏ rơi hai mẹ con nó khi nó còn đỏ hỏn? Hay nói rằng bố nó bận nghe lời bà nội, bận chăm sóc vợ mới nên 4 năm qua coi như nó không tồn tại?”
Từng câu, từng chữ của Lan như mũi dao cứa vào lòng tự trọng của tôi. Tôi cố vớt vát: – “Anh biết anh sai. Nhưng anh cũng có nỗi khổ tâm… Mẹ anh… Em biết tính mẹ mà. Với lại, anh tưởng em chặn hết liên lạc nên…” – “Đừng lôi mẹ anh ra làm lá chắn nữa.” – Lan ngắt lời, giọng đanh lại – “Anh là đàn ông, là bố của một đứa trẻ. Nếu anh thực sự muốn tìm con, thiếu gì cách? Anh không tìm, đơn giản vì anh sợ rắc rối, sợ ảnh hưởng đến cuộc sống êm ấm hiện tại của anh thôi.”
Tôi cúi gầm mặt. Cô ấy nói đúng. Quá đúng. Tôi hèn nhát núp sau váy mẹ, sợ vợ mới ghen tuông, sợ gia đình xáo trộn nên đã chọn cách lãng quên đứa con máu mủ của mình. Tôi rút phong bì tiền ra, đặt lên bàn đá trước hiên nhà: – “Đây là chút lòng thành của anh. Em cầm lấy để lo cho con. Anh… anh xin lỗi.” Lan liếc nhìn phong bì dày cộm, rồi đẩy ngược lại phía tôi:
– “Anh cầm về đi. Mẹ con tôi sống rất tốt, không cần tiền của anh. Tôi không muốn con tôi lớn lên bằng những đồng tiền được lén lút đưa cho như một sự bố thí lương tâm. Anh đã từ bỏ quyền làm cha, không có trách nhiệm thì cũng đừng để nó phải trông ngóng. Sau này khi con lớn, tôi sẽ nói sự thật cho nó biết. Còn bây giờ, để nó sống yên bình là điều tốt nhất anh có thể làm cho nó.” – “Nhưng nó là con anh…” – Tôi yếu ớt phản kháng.
– “Con anh?” – Lan cười nhạt – “Anh chỉ góp một phần sinh học tạo ra nó thôi. Còn người thức đêm hôm chăm nó ốm, người dạy nó tập đi, tập nói, người lau nước mắt cho nó là tôi và ông bà ngoại. Anh đã là người lạ, thì hãy cứ làm người lạ đi.” Lan đứng dậy, ra dấu tiễn khách. Thái độ kiên quyết của cô ấy khiến tôi hiểu rằng, mình không còn tư cách gì ở đây nữa.
Tôi lê bước ra xe, cảm giác nặng trĩu như đeo đá. Quay đầu nhìn lại, tôi thấy Lan đang ngồi thụp xuống hiên nhà, nhìn theo chiếc xe với ánh mắt xa xăm. Dù cô ấy tỏ ra mạnh mẽ, nhưng tôi biết, vết thương lòng tôi gây ra cho cô ấy chưa bao giờ lành.
Lái xe trở về thành phố, hình ảnh thằng bé với câu nói ngây thơ “Mẹ ơi người lạ vào nhà mình” cứ ám ảnh trong đầu tôi. Tiếng cười nói, sự bình yên giả tạo ở nhà đang chờ đợi tôi bỗng trở nên vô nghĩa. Tôi nhớ đến ánh mắt cương nghị của Lan, nhớ đến dáng vẻ tự tin, vui vẻ của cô ấy khi không có tôi. Hóa ra, tôi mới là kẻ thất bại. Tôi có tiền, có nhà cao cửa rộng, có một gia đình “kiểu mẫu” mà mẹ tôi hài lòng, nhưng tôi đã đánh mất thứ quý giá nhất: quyền được nghe con gọi một tiếng “Bố”.
Đêm đó, tôi không ngủ được. Nằm cạnh người vợ mới đang say giấc, tôi trằn trọc suy nghĩ. Tôi có nên mặc kệ sự ngăn cấm của mẹ, sự ghen tuông của vợ để đường đường chính chính nhận lại con? Dù Lan có xua đuổi, dù con có coi tôi là người lạ, nhưng dòng máu đang chảy trong người thằng bé là của tôi.
Tôi biết, nếu tôi bước tiếp con đường tìm lại con, sóng gió sẽ ập đến ngôi nhà này. Mẹ tôi sẽ làm ầm ĩ, vợ tôi sẽ khóc lóc. Nhưng nếu tôi dừng lại, cả đời này tôi sẽ sống trong sự hèn nhát và dằn vặt. Tôi nhìn phong bì tiền vẫn nằm nguyên trong túi áo, lòng tự hỏi: “Liệu một người đàn ông chưa bao giờ dám sống cho chính mình, có đủ dũng khí để một lần làm bố đúng nghĩa hay không?”. Câu trả lời vẫn còn bỏ ngỏ trong đêm tối mịt mùng.

