Tiếng chuông điện thoại réo vang inh ỏi phá tan bầu không khí mờ ảo, nồng nặc mùi nước hoa đắt tiền trong căn phòng khách sạn hạng sang. Tôi nhíu mày, quờ tay tìm chiếc điện thoại đang rung bần bật trên mặt bàn kính, trong lòng thầm rủa xả kẻ nào dám làm phiền giây phút “thăng hoa” của tôi và Vy – cô bồ trẻ nóng bỏng kém tôi cả chục tuổi.
Màn hình hiện lên cái tên “Toàn” – thằng bạn thân nối khố.
– “A lô, gì đấy mày? Đêm hôm rồi…” – Tôi gắt gỏng.
– “Hùng! Mày đang ở đâu? Về ngay! Cái Lan… cái Lan nó bị ngất xỉu, tao vừa đưa vào viện. Bác sĩ bảo vỡ ruột thừa, biến chứng nhiễm trùng máu gì đó, phải mổ cấp cứu gấp! Mày về ký giấy cam kết nhanh lên!”
Giọng Toàn gấp gáp, thở không ra hơi. Trong một thoáng, tim tôi hẫng đi một nhịp. Lan – vợ tôi, người phụ nữ tần tảo ở nhà. Nhưng ngay lúc đó, bàn tay mềm mại của Vy lướt nhẹ trên ngực trần khiến tôi rùng mình. Ánh mắt lả lơi của cô ấy như sợi dây xích kéo tôi lại.
Đầu tôi nảy số rất nhanh. Nếu bây giờ về, tôi sẽ mất đứt kỳ nghỉ 10 ngày “thiên đường” mà tôi đã dày công lừa vợ là đi công tác Đà Nẵng để hú hí với nhân tình. Vé máy bay đã đặt, phòng resort 5 sao ở Nha Trang đã thanh toán (tôi nói dối vợ là đi Đà Nẵng nhưng thực ra bay Nha Trang với bồ).
– “Chết tiệt! Tao… tao đang ở Đà Nẵng mày ơi. Giờ này làm gì còn chuyến bay nào. Mày… mày giúp tao với. Mày ký thay tao được không? Tao ủy quyền qua điện thoại. Mày là anh em chí cốt, tao tin mày. Cứu vợ tao với, tao sẽ tìm cách về sớm nhất có thể!”
Tôi diễn cái giọng hốt hoảng, bất lực đến mức chính tôi cũng thấy mình có năng khiếu làm diễn viên.
Đầu dây bên kia im lặng vài giây, rồi tiếng Toàn vang lên, nghe nặng trịch: – “Được rồi. Mày thu xếp về ngay đi. Tình hình căng lắm.”
Cúp máy, tôi thở phào nhẹ nhõm. Vy nũng nịu rúc vào lòng tôi: “Sao thế anh? Vợ anh làm sao à? Thế mình có đi Nha Trang nữa không?”
Tôi ôm lấy eo Vy, cười nhếch mép: “Đi chứ. Vợ anh ở nhà có thằng Toàn lo rồi. Nó là bác sĩ, lại là bạn thân, nó xoay sở tốt hơn anh. Anh về thì cũng chỉ đứng nhìn chứ làm được gì. Thôi, kệ đi, đời được mấy tí.”
Và thế là, tôi tắt nguồn điện thoại chính, chỉ dùng cái sim rác để liên lạc với Vy, bắt đầu chuỗi ngày “cháy hết mình” ở thiên đường biển xanh cát trắng.
10 ngày trôi qua như một giấc mộng. Tôi chìm đắm trong những bữa tiệc hải sản, những đêm say sưa quên lối về bên cô bồ trẻ đẹp. Tôi tự tin rằng Lan vốn hiền lành, tin người, chỉ cần về bịa ra vài lý do công việc trắc trở, mua cho cô ấy món quà đắt tiền là mọi chuyện sẽ êm xuôi.
Ngày thứ 10, tôi tạm biệt Vy ở sân bay, bắt taxi về nhà. Để kịch bản thêm phần hoàn hảo, tôi cố tình làm cho quần áo xộc xệch, khuôn mặt phờ phạc ra vẻ vừa trải qua một chuyến công tác bão táp.
Chiếc taxi dừng trước cổng. Căn nhà vẫn mở cửa, nhưng có gì đó là lạ. Chiếc xe ô tô VinFast Lux A của tôi – chiếc xe tôi để nhà cho vợ đi – không thấy đâu. Thay vào đó là một chiếc xe tải nhỏ đang đỗ trước sân, mấy người lạ mặt đang khuân vác những thùng đồ ra ngoài.
Tôi hoảng hốt chạy vào: – “Này! Các người làm cái gì đấy? Ai cho phép dọn đồ nhà tôi?”
Không ai trả lời tôi. Tôi lao thẳng vào phòng khách.
Lan đang ngồi đó, trên chiếc ghế sofa quen thuộc. Cô ấy gầy đi nhiều, khuôn mặt xanh xao nhưng đôi mắt thì ráo hoảnh, sắc lạnh đến lạ thường. Bên cạnh cô ấy là Toàn, và một người đàn ông mặc vest chỉnh tề – hình như là luật sư.
– “Lan! Em… em khỏi rồi à? Anh lo quá! Mấy hôm nay bão lũ chia cắt, điện thoại mất sóng, anh không sao về được…” – Tôi lao đến định nắm tay vợ, diễn nét mặt đau khổ tột cùng.
– “Buông ra!” – Lan gạt phắt tay tôi, giọng đanh thép khiến tôi sững sờ.
Cô ấy ném lên mặt bàn một xấp ảnh dày cộp. Những bức ảnh sắc nét đến từng chi tiết: Tôi ôm eo Vy ở bãi biển, tôi hôn Vy trong quán bar, và cả cảnh “giường chiếu” nóng mắt qua khe cửa kính resort chưa kéo rèm.
Tôi chết điếng người, chân tay bủn rủn.
– “Đây là ‘công tác vùng bão lũ’ của anh đấy à?” – Lan nhếch mép cười nhạt, nụ cười chứa đầy sự khinh bỉ. – “Anh nghĩ tôi là con ngốc sao Hùng? Email xác nhận đặt phòng resort Nha Trang nó gửi về email chung của hai vợ chồng mà anh quên à? Tối hôm anh đi, tôi đã thấy rồi. Tôi không nói vì tôi muốn xem anh diễn đến bao giờ. Ai ngờ… ông trời có mắt, cho tôi trận ốm thập tử nhất sinh này để tôi thấy rõ bộ mặt thật của anh.”
Tôi lắp bắp: – “Vợ ơi… em nghe anh giải thích… Anh trót dại…”
– “Không giải thích gì cả.” – Lan ngắt lời, đẩy về phía tôi một tập hồ sơ. – “Đây là đơn ly hôn, tôi đã ký sẵn. Còn đây là giấy tờ xác nhận tài sản.”
Tôi cầm tờ giấy lên, mồ hôi vã ra như tắm.
– “Anh nhìn cho kỹ đi.” – Lan tiếp lời, chậm rãi từng chữ. – “Căn nhà này là bố mẹ tôi cho tiền mua, nhưng vì tin anh, tôi để anh đứng tên cùng. Nhưng may quá, 10 ngày qua, trong lúc anh đang bận ‘vui vẻ’, tôi đã nhờ luật sư lật lại hồ sơ chứng minh nguồn tiền, cộng với bằng chứng ngoại tình này, anh sẽ ra đi tay trắng. Chiếc xe ô tô anh cũng đừng hòng mang đi, nó thuộc về công ty gia đình tôi.”
– “Em… em làm thế là triệt đường sống của anh! Dù gì cũng nghĩa vợ chồng…” – Tôi van lơn, nhìn sang Toàn cầu cứu.
Nhưng Toàn chỉ lắc đầu, nhìn tôi đầy thất vọng: – “Tao đã khuyên mày về. Tao đã cho mày cơ hội cuối cùng. Chính mày chọn bồ chứ không chọn vợ. Lúc Lan nằm trên bàn mổ, người ký giấy sinh tử là tao, người túc trực 24/24 là tao. Mày không có tư cách gì ở đây cả.”
Lan đứng dậy, chỉ tay ra cửa: – “Mấy thùng đồ ngoài kia là quần áo của anh. Tôi đã dọn sẵn giúp anh rồi đấy. Vali của anh tôi cũng để ngay cạnh cửa. Ký đơn đi rồi biến khỏi mắt tôi ngay lập tức.”
Tôi nhìn quanh căn nhà khang trang, nhìn người vợ mà tôi từng nghĩ là nhu mì dễ bắt nạt, giờ đây sừng sững như một tòa thành không thể lay chuyển. 10 ngày hoan lạc đổi lấy cả cuộc đời gây dựng. Tôi mất vợ, mất nhà, mất danh dự, mất cả người bạn thân nhất.
Tôi run rẩy ký vào đơn ly hôn, lầm lũi kéo chiếc vali bước ra khỏi nhà. Cánh cổng sắt đóng sầm lại sau lưng lạnh lùng.
Ngoài trời nắng chói chang, nhưng tôi thấy tối sầm trước mắt. Tôi đã trắng tay thật rồi.

