Hương là mẫu phụ nữ truyền thống, hiền lành đến mức nhu mì. Về làm dâu nhà bà Phương – một người đàn bà nổi tiếng thép trong giới kinh doanh bất động sản, ai cũng ái ngại cho cô. Người ta bảo Hương như con thỏ non sống trong hang hùm. Nhưng lạ thay, bà Phương lại thương Hương như con đẻ, có lẽ vì bà nhìn thấy ở cô sự chân thành hiếm có trong cái xã hội đầy toan tính này.
Ngược lại, Thành – chồng Hương và là con trai độc nhất của bà Phương – lại ngày càng đổ đốn. Cậy thế nhà giàu, Thành thường xuyên tụ tập, chơi bời. Hương biết, nhưng cô chọn cách im lặng, nhẫn nhịn để giữ êm ấm cửa nhà, nhất là khi cô đang mang thai đứa con đầu lòng được 4 tháng.
Hôm ấy là ngày giỗ bố chồng. Hương tất bật trong bếp từ sáng sớm để chuẩn bị mâm cỗ. Bụng bầu lùm lùm khiến cô di chuyển có phần nặng nhọc. Bà Phương thấy vậy liền xắn tay vào giúp con dâu, miệng quở trách: “Thằng Thành đâu rồi? Giỗ bố nó mà nó đi biệt tăm từ sáng là sao?”.
Hương cười gượng, lau mồ hôi trên trán: “Anh ấy bảo đi đón khách quan trọng cho công ty mẹ ạ. Chắc lát anh về”.
Bà Phương hừ lạnh. Bà lạ gì tính con trai mình. Đúng lúc đó, chiếc điện thoại của Hương đặt trên bàn đảo bếp rung lên bần bật. Một tin nhắn zalo đến, màn hình sáng rực.
Hương đang dở tay nhào bột, nhờ mẹ chồng: “Mẹ xem giúp con ai nhắn, lỡ anh Thành bảo mua thêm gì”.
Bà Phương cầm máy lên. Mắt bà nheo lại, rồi mở to hết cỡ, gương mặt đang hồng hào bỗng chuyển sang tím tái vì giận dữ. Dòng tin nhắn hiện lên đầy đủ, trơ trẽn đến mức khiến người đàn bà thép như bà cũng phải rùng mình:
“Chồng chị và em đang vui vẻ trong nhà nghỉ đấy. Anh ấy tuyệt vời lắm… còn khen em làm tình giỏi hơn chị nữa đấy. Anh ấy bảo quay lại về bắt chị xem mà làm theo”.
Kèm theo đó là một bức ảnh selfie mờ ảo trong ánh đèn vàng vọt, một cô gái trẻ đang áp má vào ngực trần của Thành – con trai bà, cả hai đều đang cười cợt nhả nhớt.
Hương thấy mẹ chồng im lặng quá lâu, lo lắng hỏi: “Sao thế mẹ? Có chuyện gì gấp ạ?”.
Bà Phương hít một hơi thật sâu, nhanh tay xóa tin nhắn, rồi quay sang nhìn con dâu bằng ánh mắt bình thản đến lạ lùng: “Không có gì. Tin nhắn quảng cáo rác rưởi ấy mà. Con cứ làm đi, mẹ ra ngoài có chút việc”.
Bà bước ra khỏi bếp, đôi bàn tay nắm chặt đến mức móng tay găm vào da thịt. “Được lắm. Dám động đến con dâu và cháu nội tao, lại còn dám vác mặt thách thức bà già này. Để tao xem mày ‘giỏi’ đến mức nào”.
Bà Phương không gọi cho Thành. Bà gọi thẳng cho đội vệ sĩ thân tín vẫn thường đi theo bà trong những vụ đền bù giải tỏa đất đai. Chỉ mất 15 phút định vị qua chiếc đồng hồ thông minh mà bà ép Thành đeo (với lý do theo dõi sức khỏe), chiếc xe sang màu đen của bà đã đỗ xịch trước cửa một nhà nghỉ kín đáo trong ngõ hẻm.
Bà Phương bước xuống, khí thế bức người. Bà ném một xấp tiền lên quầy lễ tân: “Chìa khóa phòng 302. Đừng để tôi phải phá cửa”.
Cậu lễ tân run rẩy đưa chìa khóa dự phòng.
Trên phòng 302, ả nhân tình tên My đang hí hửng chờ đợi cơn thịnh nộ của Hương. Ả nghĩ rằng với tính cách yếu đuối của Hương, cô sẽ khóc lóc gọi điện, và Thành sẽ chán ghét vợ mà ly dị ngay lập tức. Nhưng không, cánh cửa bật mở, người bước vào không phải là Hương.
Thành đang quấn khăn tắm, nhìn thấy mẹ thì mặt cắt không còn giọt máu, chân tay bủn rủn: “Mẹ… sao mẹ lại ở đây?”.
Bà Phương không nói không rằng, giơ tay tát Thành một cái như trời giáng, âm thanh chát chúa vang lên trong căn phòng hẹp. Thành ngã dúi dụi xuống giường.
My – ả bồ nhí, tuy bất ngờ nhưng vẫn giữ thái độ xấc xược. Cô ta kéo chăn che người, hất hàm: “Bác là ai mà tự tiện xông vào đây đánh người? Tôi báo công an đấy”.
Bà Phương cười nhạt, bước tới gần giường, ánh mắt sắc lạnh như dao cau chém đá: “Mày là đứa vừa nhắn tin dạy con dâu tao cách làm tình phải không? Loại gái bán hoa mà cũng đòi dạy vợ chính chuyên giữ chồng à?”.
My tím mặt vì bị xúc phạm: “Bà già, bà nói cho cẩn thận. Con trai bà mê tôi, chê vợ nó như khúc gỗ. Bà về bảo con dâu bà dọn đi là vừa”.
Vừa nói, My vừa chồm dậy định giật lấy điện thoại của bà Phương để xóa bằng chứng (bà đang quay video). Trong lúc giằng co, ả nhân tình hung hăng xô mạnh bà Phương ngã vào tường.
Thành hét lên: “My! Mày điên à? Đó là mẹ tao!”.
Thấy mẹ mình bị ngã, cơn điên trong người Thành nổi lên, nhưng chưa kịp làm gì thì tai nạn ập đến. Cú xô của My quá mạnh khiến bà Phương ngã, nhưng bà kịp né người. My theo đà lao tới, chân vướng vào tấm ga trải giường lùng bùng.
“RẦM!”
Một tiếng động khô khốc vang lên. My ngã sấp mặt xuống, nhưng kinh khủng hơn, vùng bụng dưới của cô ta đập mạnh vào chiếc kệ tivi bằng gỗ lim. My hét lên một tiếng xé ruột rồi nằm quằn quại trên sàn. Xe cấp cứu đến đưa My đi trong tình trạng cô ta đau dữ dội. Tại bệnh viện, bác sĩ bước ra với vẻ mặt nghiêm trọng.
“Bệnh nhân bị tổn thương tử cung nghiêm trọng do va đập mạnh. Chúng tôi buộc phải cắt bỏ toàn bộ tử cung để cứu tính mạng. Cô ấy vĩnh viễn không còn khả năng làm mẹ nữa”.
Thành đứng chết lặng ở hành lang. Bà Phương ngồi trên ghế chờ, chỉnh lại tà áo dài, gương mặt lạnh băng không chút biến sắc.
Khi My tỉnh lại và biết tin dữ, cô ta gào thét như một con thú điên loạn. Cô ta còn trẻ, còn cả một tương lai phía trước, và giấc mộng dùng đứa con để trói chân đại gia giờ đây tan thành mây khói. Tin nhắn “…không biết đẻ” mà cô ta định mỉa mai Hương, giờ đây lại trở thành lời nguyền vận vào chính cuộc đời cô ta một cách tàn khốc nhất.
Bà Phương bước vào phòng bệnh, nhìn My đang tiều tụy, đau đớn. Bà đặt xuống một phong bì:
“Đây là tiền viện phí tao trả cho mày coi như làm phúc. Còn thằng Thành, tao đã phong tỏa toàn bộ tài sản. Nếu nó muốn đi theo mày, nó sẽ phải ra đi tay trắng. Mày nghĩ mày còn đủ sức giữ chân một thằng đàn ông khi mày không còn gì trong tay, kể cả khả năng sinh con không?”.
My nhìn bà Phương, nước mắt trào ra, không nói được lời nào vì sợ hãi và tuyệt vọng.
Thành về nhà, quỳ rạp trước mặt Hương xin tha thứ. Lúc này Hương mới biết toàn bộ sự thật. Cô nhìn người chồng bội bạc, lòng nguội lạnh như tro tàn.
Hương không ly hôn ngay vì đứa con trong bụng, nhưng cô cũng không còn là Hương nhu mì của ngày xưa. Cô có bà Phương – người mẹ chồng “thép” đứng sau hậu thuẫn. Bà Phương tuyên bố trước cả họ: “Từ nay, cái nhà này, tài sản này tao di chúc lại hết cho cái Hương và cháu tao. Thằng Thành liệu hồn mà sống, lệch sóng một lần nữa thì ra đường ở”.
Trong căn biệt thự lộng lẫy, kẻ phản bội phải sống trong sự ghẻ lạnh và hối hận muộn màng. Còn ả nhân tình kia, sau khi xuất viện, mang theo nỗi đau thể xác và tinh thần vĩnh viễn, lầm lũi biến mất khỏi thành phố, sống cuộc đời cô độc trong bóng tối, trả giá cho sự ngông cuồng của tuổi trẻ.Ả bồ hí hửng nhắn tin cho vợ người tình: “Chồng chị và em đang v::ui v:ẻ trong nh:à ngh:ỉ đấy. Anh ấy tuyệt vời lắm…còn khen em làm t:ì:::n:h giỏi hơn chị nữa đấy. Anh ấy bảo q:::ua:::y lại về b:::ắt chị xem mà làm theo”, ai ng::ờ người đọc được tin nhắn lại là mẹ chồng tôi, để rồi sau đó ả người tình vĩnh viễn không còn khả năng..

