Tôi ngồi bất động trên ghế sofa, tay nắm chặt tà áo đến mức các ngón tay trắng bệch. Đối diện tôi là Tuấn – người chồng tôi đã yêu thương suốt 7 năm qua, và bà Phán – mẹ chồng tôi. Không khí trong phòng khách ngột ngạt như sắp có bão. Lý do cho cuộc họp gia đình bất thường này là một tin sét đánh mà Tuấn vừa thốt ra: Anh ta có con riêng. Một bé trai 3 tháng tuổi.
Tôi đã sinh cho Tuấn hai cô con gái xinh xắn, ngoan ngoãn. Nhưng với bà Phán và Tuấn, hai đứa trẻ ấy chỉ là “lũ vịt giời”, nuôi tốn cơm rồi sau này bay đi mất. Áp lực phải có con trai nối dõi tông đường đè nặng lên vai tôi suốt bao năm qua. Và giờ đây, Tuấn đã giải tỏa áp lực đó bằng cách phản bội tôi, tìm một người đàn bà khác để kiếm “đích tôn”.
Tôi nhìn bà Phán, chờ đợi một lời bênh vực, hay ít nhất là một sự trách mắng con trai vì đã phá vỡ hạnh phúc gia đình. Nhưng không. Bà Phán cười. Một nụ cười mãn nguyện, kỳ lạ đến rợn người. Bà vỗ đùi đánh đét một cái, mắt sáng rực lên: “Tốt! Thế là nhà này có phúc rồi! Mẹ cứ tưởng tuyệt tự, ai ngờ thằng Tuấn giỏi. Con trai là vàng là ngọc, không thể để nó lưu lạc bên ngoài được”.
Rồi bà quay sang tôi, giọng sắc lạnh, trâng tráo tuyên bố: “Cái Lan (tên tôi) nghe rõ chưa? Chồng mày nó trót dại nhưng lại được cái khôn là kiếm được thằng cu. Mày là vợ cả, mày phải biết bao dung. Đón thằng bé và mẹ nó về đây. Đưa nó về để vợ con mày hầu hạ, chăm sóc. Dù sao cháu đích tôn nó cũng phải khác lũ vịt giời kia chứ. Mày không đẻ được con trai thì để người khác đẻ, mày chỉ việc nuôi thôi, sướng quá còn gì”.
Tuấn hùa theo mẹ, giọng ngọt nhạt nhưng đầy tính áp đặt: “Em à, Lan Anh (cô bồ) còn trẻ, chưa biết chăm con. Em kinh nghiệm đầy mình, em giúp cô ấy chăm sóc thằng cu Tí. Cô ấy sẽ sống ở phòng khách tầng 2, em đừng có tị nạnh”. Từng lời, từng chữ của họ như những mũi kim châm thẳng vào tim gan tôi. Họ không chỉ chà đạp lên tình yêu của tôi, mà còn muốn biến tôi thành Osin không công cho nhân tình và con riêng của chồng ngay trong chính ngôi nhà này.
Tôi muốn gào lên, muốn đập nát mọi thứ. Nhưng lý trí của một người đàn bà lăn lộn thương trường giữ tôi lại. Tôi hít một hơi thật sâu, nuốt cục tức nghẹn đắng vào trong. Tôi không khóc, cũng không làm loạn. Tôi đứng dậy, chỉnh lại vạt áo, nói gọn lỏn một câu: “Mẹ và anh đã quyết thế, thì cứ làm thế đi”. Nói rồi tôi bỏ lên phòng. Bà Phán và Tuấn nhìn nhau cười đắc ý, cho rằng tôi đã “biết thân biết phận”, sợ bị đuổi ra đường nên phải cam chịu. Họ đâu biết rằng, sự im lặng của đàn bà là tiếng sấm báo hiệu cơn giông tố kinh hoàng nhất.
Ba ngày sau. Ngày “đón rước” cháu đích tôn. Bà Phán sai người làm mâm cỗ linh đình như đám cưới lại. Tuấn ăn mặc bảnh bao, đích thân lái xe đi đón mẹ con Lan Anh. 10 giờ sáng, chiếc xe đỗ xịch trước cửa. Lan Anh bước xuống, ẵm đứa bé trai kháu khỉnh, mặt vênh lên tận trời. Ả ta mặc váy đỏ rực, lướt qua mặt tôi mà không thèm chào, đi thẳng đến chỗ bà Phán: “Bà nội ơi, cháu đích tôn về với bà đây ạ”.
Bà Phán sướng rơn, ôm chầm lấy đứa bé, hôn hít chùn chụt: “Ôi cục vàng của bà, nhìn cái mũi kìa, giống bố như đúc. Về đây bà nuôi, bà để lại hết gia tài cho nhé, không cho lũ vịt giời xu nào đâu”. Tuấn đứng bên cạnh, hất hàm sai bảo tôi: “Lan, em đứng trơ ra đấy làm gì? Xuống bếp bưng nước cam lên cho Lan Anh uống cho mát, rồi dọn phòng tầng 2 sạch sẽ chưa để cô ấy lên nghỉ”.
Lan Anh liếc tôi, cười mỉa mai: “Chị Lan chịu khó nhé, em mới sinh xong yếu lắm, chẳng làm được gì đâu. Sau này nhờ chị chỉ bảo thêm. Chị đừng chấp nhặt chuyện em với anh Tuấn, cũng là vì cái nhà này cần người nối dõi thôi”. Cả nhà họ tung hứng nhịp nhàng, coi tôi như người thừa, như kẻ tôi tớ hèn mọn. Tôi mỉm cười – nụ cười lạnh lẽo nhất mà tôi từng có. Tôi không đi xuống bếp. Tôi đi lại phía bàn trà, nơi cả gia đình đang quây quần, đặt xuống đó một tập hồ sơ dày cộp.
“Nước cam thì không có đâu. Nhưng quà mừng cho ‘cháu đích tôn’ và ‘vợ lẽ’ của anh thì tôi chuẩn bị kỹ lắm”. Tuấn nhíu mày: “Cái gì đấy?” Tôi bình thản mở tập hồ sơ, rút ra từng tờ giấy một.
“Thứ nhất, đây là Đơn Ly Hôn. Tôi đã ký sẵn. Anh ký vào đi”. “Thứ hai, và quan trọng nhất,” – tôi rút ra tờ giấy chứng nhận quyền sử dụng đất và tài sản gắn liền với đất – “Đây là sổ đỏ căn biệt thự này. Mẹ và anh nhìn kỹ tên người sở hữu đi: Nguyễn Thị Ngọc Lan (tên tôi), và là tài sản riêng được bố mẹ tôi tặng cho TRƯỚC khi kết hôn”.
Mặt bà Phán đang đỏ hồng vì vui sướng bỗng chuyển sang trắng bệch. Tuấn lắp bắp: “Em… em nói cái gì? Nhà này… nhà này của chung cơ mà…”. Tôi đanh giọng, uy lực của một nữ giám đốc trỗi dậy: “Anh nhầm to. Ngày cưới, bố mẹ tôi cho tôi căn nhà này làm vốn. Anh chỉ là ở rể thôi. Bao năm qua tôi nể mặt anh nên không nói ra, để anh ra oai với thiên hạ. Còn công ty anh đang làm giám đốc? Vốn là của tôi, cổ phần tôi nắm 80%. Anh chỉ là người làm thuê được tôi trả lương cao thôi, Tuấn ạ”.
Tôi quay sang nhìn ả bồ đang tái mét mặt mày: “Cô Lan Anh này, cô định về đây để tôi hầu hạ cô ư? Xin lỗi nhé, nhà của tôi, tôi không nuôi người lạ. Cháu đích tôn là cháu của bà Phán, con của anh Tuấn, không phải con tôi. Tôi không có nghĩa vụ phải nuôi”. Rồi tôi nhìn thẳng vào mặt mẹ chồng, dõng dạc tuyên bố câu chốt hạ: “Mẹ thích cháu trai, thích người nối dõi đến thế, thì mời mẹ, con trai mẹ và cháu đích tôn của mẹ ra khỏi nhà tôi NGAY LẬP TỨC. Tôi cho mọi người 30 phút để thu dọn quần áo cá nhân. Hết 30 phút, tôi sẽ gọi bảo vệ khu đô thị vào cưỡng chế”.
“Mày… mày dám đuổi mẹ con tao à? Tao là mẹ chồng mày đấy!” Bà Phán run rẩy chỉ tay vào mặt tôi. “Từ giây phút anh Tuấn phản bội tôi, và mẹ hùa vào sỉ nhục tôi, tình nghĩa đã hết rồi. Giờ chúng ta là người dưng. Mời bà ra khỏi nhà tôi”. Tôi rút điện thoại, gọi cho nhân sự công ty trước mặt Tuấn: “Alo, phòng nhân sự à? Ra quyết định sa thải giám đốc Tuấn cho chị. Lý do: Vi phạm nghiêm trọng đạo đức lối sống, gây ảnh hưởng hình ảnh công ty. Chặn toàn bộ thẻ tín dụng công ty cấp cho anh ta ngay bây giờ”.
Tuấn sụp đổ hoàn toàn. Anh ta quỳ xuống chân tôi, khóc lóc van xin: “Vợ ơi anh sai rồi! Anh bị ma xui quỷ khiến. Em đừng đuổi anh, anh không thể mất tất cả thế này được. Lan Anh, cô cút đi! Cô mang con cô đi đi!”. Lan Anh thấy Tuấn trắng tay, nhà không có, tiền cũng mất, liền thay đổi thái độ ngay lập tức. Cô ta bế con đứng dậy, tát vào mặt Tuấn một cái đau điếng: “Đồ đàn ông hèn! Tưởng đại gia thế nào hóa ra chui gầm chạn vợ. Bà đây không rảnh mà hầu chuyện mấy kẻ khố rách áo ôm”. Nói rồi ả bế con đi thẳng ra cửa, bắt taxi biến mất, để lại bà Phán ngơ ngác gọi với theo “cháu đích tôn ơi”.
Tôi nhìn cảnh tượng hỗn loạn ấy mà lòng nhẹ bẫng. Tôi ra hiệu cho bảo vệ vào dọn đồ của Tuấn và bà Phán ném ra ngoài cổng. Cánh cổng sắt đóng sầm lại trước khuôn mặt méo mó, ân hận tột cùng của mẹ con họ. Tôi quay vào nhà, ôm hai cô con gái bé bỏng vào lòng. “Vịt giời của mẹ, từ nay mẹ con mình sẽ sống thật hạnh phúc. Không ai có thể làm tổn thương chúng ta nữa”.
Họ đã muốn có “đích tôn”, tôi đã trả họ về đúng vị trí để họ tự do mà thờ phụng nhau. Còn tôi, tôi có tự do và cả gia tài của chính mình. Cái giá phải trả cho sự phản bội và thói trọng nam khinh nữ, bao giờ cũng đắt đỏ như vậy đấy.

