Cầm chiếc chìa khóa căn hộ chung cư tầng 22 trên tay, Mai thở phào nhẹ nhõm. Sau 7 năm cày ải quên ngày đêm với công việc kinh doanh mỹ phẩm, thu nhập chạm mốc 50 triệu mỗi tháng, cô mới dám tự tay mua cho mình một tổ ấm trị giá 3 tỷ đồng. Cái sự vất vả khổ sở đấy nào ai thấu, người ta chỉ thấy nói vợ chồng cô mua được nhà thì đều hùa vào bảo làm gì mà lắm tiền thế. Nhưng kệ, thành quả do mình tạo ra cứ tận hưởng đã.
Thế nhưng, niềm vui ngắn chẳng tày gang khi tin tức này bay về tai bà Hòa – mẹ chồng cô. Trong mắt bà Hòa, 50 triệu là một con số khổng lồ, là “mỏ vàng” mà bà có quyền khai thác. Và thế là, một kịch bản không tưởng bắt đầu.
Sáng thứ Hai, khi Mai còn chưa kịp tỉnh giấc sau một đêm làm việc muộn, tiếng chuông cửa reo vang dồn dập như gõ trống trận. Vừa mở cửa, Mai suýt ngất khi thấy bà Hòa đứng đầu, phía sau là một đoàn người tay xách nách mang: từ cô dì, chú bác đến tận… mấy đứa cháu họ xa bắn súng đại bác không tới. Tổng cộng đúng 10 người.
“Mai ơi! Mẹ dẫn mọi người lên mừng nhà mới đây. Tiện thể cho mấy đứa nhỏ đi xem thủ đô cho biết cái sự đời!” – Bà Hòa dõng dạc tuyên bố, chân thản nhiên xỏ đôi dép đi trong nhà mới tinh của Mai, mặc kệ vết bùn đất còn vương lại.
Chưa kịp để chủ nhà lên tiếng, đoàn người ập vào như một cơn lốc. Căn chung cư phong cách tối giản (minimalism) của Mai nhanh chóng biến thành một bãi chiến trường. Ghế sofa da sang trọng là nơi lũ trẻ nhảy chồm chồm với đôi tay dính đầy bánh kẹo. Sàn gỗ quý trở thành nơi rải chiếu, bày biện mâm cơm nhậu nhẹt rượu chè.
Suốt một tuần ròng rã, Mai sống trong địa ngục. Sáng sớm, cô bị đánh thức bởi tiếng cãi vã xem kênh tivi nào. Chiều về, căn nhà nồng nặc mùi mắm tôm, mùi thuốc lá và mùi tất chân không giặt. Mỗi ngày, Mai phải chi ra không dưới 2 triệu đồng tiền chợ búa, hoa quả để phục vụ “đoàn đại biểu”. Khi Mai góp ý nhẹ nhàng với chồng, anh chỉ tặc lưỡi: “Mẹ lâu lâu mới lên, em kiếm được tiền thì chịu khó một chút.”
Nhưng bà Hòa thì không biết điểm dừng. Ngồi giữa đám họ hàng, bà vừa xỉa răng vừa oang oang: “Các bác cứ ở đây chơi cả tháng cho mát. Con dâu tôi nó giỏi lắm, một tháng kiếm 50 triệu cơ mà. Thuê giúp việc còn được chứ nuôi mấy người nhà mình thì đáng bao nhiêu? Cứ coi đây như khách sạn 5 sao đi!” Nghe đến đó, máu trong người Mai sôi lên. Cô nhận ra, sự chịu đựng của mình chỉ càng làm bà Hòa thêm lấn lướt và coi thường sức lao động của cô.
Đến ngày thứ 10, đoàn khách vẫn chưa có dấu hiệu muốn về. Thậm chí, một bà dì còn đòi Mai dẫn đi trung tâm thương mại để… sắm đồ hiệu bằng tiền của cháu dâu. Tối hôm đó, khi cả đoàn 10 người đang quây quần bên nồi lẩu thái hải sản thịnh soạn (mà Mai vừa chi 3 triệu đồng để đặt về), cô bước ra, gương mặt lạnh băng, trên tay là một tập giấy và chiếc máy tính cầm tay.
“Mọi người dừng đũa một lát, con có chuyện quan trọng cần thông báo ạ,” Mai nói, giọng đanh thép khiến cả phòng khách im phắt. Bà Hòa cười hớn hở: “Gì thế con dâu? Lại định tặng mỗi người một phong bao tiền quà à?”
Mai cười nhạt, đặt tập giấy xuống bàn: “Dạ không mẹ. Con vừa tính toán xong chi phí vận hành căn nhà này trong 10 ngày qua. Tiền điện nước tăng vọt, tiền ăn uống, phí quản lý và tiền khấu hao nội thất bị hư hỏng do tụi nhỏ nghịch phá… Tổng cộng là 25 triệu đồng cho 10 ngày.”. Cả bàn tiệc ngơ ngác. Mai tiếp tục: “Từ ngày mai, con không cấm ai ở chơi, nhưng con nói thẳng: Ai ở đây thì đóng cho con 8 triệu đồng/tháng tiền ăn ở và dịch vụ. Con đi cày từ 6 giờ sáng đến 12 giờ đêm để trả nợ ngân hàng cho căn nhà này, chứ con không phải máy in tiền để nuôi không cả họ được. Ai thấy đóng được thì ở tiếp, không thì con xin phép đặt xe tiễn mọi người về quê ngay tối nay ạ!”
Bà Hòa tái mặt, lắp bắp: “Mày… mày nói cái gì thế? Người nhà cả mà mày tính toán từng đồng à? Mày kiếm 50 triệu cơ mà!”. Mai không nhượng bộ, cô rút điện thoại ra mở ứng dụng ngân hàng: “Mẹ nhìn đi, 50 triệu là doanh thu, còn tiền gốc, tiền hàng, tiền lương nhân viên và 20 triệu tiền lãi ngân hàng mỗi tháng nữa. Con đang gồng mình lên để giữ cái nhà này. Nếu mẹ muốn thể diện với họ hàng bằng tiền của con, thì mẹ nộp tiền vào đây con phục vụ tiếp. Bằng không, con mời mọi người đứng dậy.”
Sự im lặng bao trùm. Những người họ hàng vốn dĩ đang “ăn chực” hào hứng bỗng cảm thấy miếng hải sản trong miệng đắng ngắt. Họ nhìn nhau ngượng ngùng. Một bà dì lên tiếng chữa thẹn: “Ấy chết, tôi quên mất ở nhà còn đàn lợn chưa ai cho ăn, thôi mai tôi về sớm.”. “Tôi cũng còn mấy sào ruộng đến vụ…” – Người chú khác tiếp lời.
Chỉ trong vòng 30 phút, “binh đoàn” 10 người vốn đang định ở cả tháng bỗng lục đục kéo nhau vào phòng thu dọn đồ đạc. Họ không còn dám nhìn thẳng vào mặt Mai. Bà Hòa đứng chôn chân giữa phòng khách, vừa nhục nhã vừa giận dữ nhưng không thể thốt ra lời nào. Cái “thể diện” mà bà dầy công xây đắp bằng mồ hôi nước mắt của con dâu đã sụp đổ hoàn toàn.
Sáng hôm sau, căn nhà trở lại vẻ tĩnh lặng vốn có. Mai nhìn đống hỗn độn còn sót lại, mệt mỏi nhưng thanh thản. Cô biết, sau lần này, sẽ chẳng còn ai dám lên đây “ăn dầm ở dề” và bà mẹ chồng cũng sẽ hiểu rằng: Đồng tiền của con dâu không phải là lá đa ngoài đường để bà tự tiện vung vít.

