Ba năm trước, ngày Tiễn Hùng ra sân bay đi xuất khẩu lao động Hàn Quốc, tôi khóc cạn nước mắt. Lúc đó, con trai chúng tôi – bé Sóc – mới vừa tròn 2 tuổi. Hùng ôm chặt hai mẹ con, thề thốt: “Em ở nhà ráng chăm con, chăm bố mẹ. Anh đi cày cuốc 3 năm, kiếm vốn về rồi vợ chồng mình mở cái cửa hàng, không để em khổ nữa.”
Lời thề ấy là động lực để tôi gồng gánh cả giang san nhà chồng.
Năm đầu tiên, Hùng gọi về đều đặn, tiền gửi về cũng khá. Nhưng sang năm thứ hai, những cuộc gọi thưa dần. Anh lấy lý do tăng ca, đổi sim, sóng yếu. Đến năm thứ ba, anh gần như bặt vô âm tín. Sáu tháng liền không một đồng tiền gửi về, không một tin nhắn chúc mừng sinh nhật con.
Tôi sống trong lo âu, vừa lo chồng gặp tai nạn, vừa sợ chồng thay lòng. Bố mẹ chồng thì cứ một hai bênh con trai: “Thằng Hùng nó ngoan lắm, chắc nó bận làm giàu thôi, con đừng có đa nghi.” Tôi nuốt nước mắt, cày cuốc ngày đêm bán hàng online và làm thêm ở xưởng may để nuôi con và thuốc thang cho bố mẹ chồng, chờ ngày anh về.
Và ngày đó cũng đến. Nhưng nó không phải là ngày hạnh phúc như tôi từng mơ.
Một chiếc taxi đỗ xịch trước cổng. Hùng bước xuống, da trắng trẻo, tóc vuốt keo, người đậm đà hơn xưa. Nhưng anh không về một mình. Trên tay anh bế một đứa bé gái khoảng hơn 1 tuổi, tóc xoăn, da trắng bóc, đang khóc ngằn ngặt.
Tôi đang quét sân, chiếc chổi rơi khỏi tay lúc nào không hay. Sóc chạy ùa ra định ôm bố, nhưng thấy bố đang bế em bé lạ nên khựng lại. Hùng nhìn tôi, ánh mắt không có sự nhớ nhung, chỉ toàn là sự ái ngại và lảng tránh.
“Vợ… anh về rồi.” Tôi nhìn đứa bé, rồi nhìn Hùng, giọng run rẩy: “Con… con ai đây anh?” Hùng quỳ sụp xuống ngay giữa sân, trước mặt tôi và bố mẹ anh vừa chạy ra. “Lan, anh xin lỗi em. Đây là… con gái anh.”. Tai tôi ù đi như có ai đánh trống bên cạnh. Trong tiếng khóc của đứa trẻ lạ và tiếng thở dài của Hùng, sự thật tàn nhẫn được phơi bày.
Hóa ra, sang năm thứ hai, Hùng đã “góp gạo thổi cơm chung” với một người phụ nữ Việt cũng làm bên đó. Cô ta trẻ đẹp, biết chiều chuộng, khiến Hùng quên sạch vợ con ở quê. Họ sống như vợ chồng và sinh ra đứa bé này. Hùng thú nhận, anh đã định khi hết hạn hợp đồng sẽ về Việt Nam ly hôn tôi để đón mẹ con cô ta về. Anh đã cạn tình với tôi từ lâu rồi.
“Vậy sao… sao anh không làm thế đi? Sao còn vác xác về đây?” – Tôi gào lên, nước mắt tuôn rơi lã chã.
Hùng cúi gằm mặt: “Cô ấy… mất rồi. Cách đây 2 tháng, cô ấy bị tai nạn lao động bên đó. Anh… anh không thể bỏ con bé được. Nó không có tội. Lan à, anh biết anh sai, nhưng giờ con bé mồ côi mẹ rồi, anh cầu xin em. Em thương anh, thương con bé, hãy chấp nhận nó. Em nuôi Sóc được thì nuôi thêm bé Min cũng được mà. Anh thề sẽ bù đắp cho em cả đời.”
Bố mẹ chồng tôi ban đầu cũng sốc, nhưng thấy cháu nội (dù là cháu rơi vãi) kháu khỉnh, lại thấy con trai van xin, họ bắt đầu mủi lòng. Mẹ chồng tôi chép miệng: “Thôi con ạ, đàn ông năm thê bảy thiếp cũng là thường. Chuyện lỡ rồi, mẹ đứa bé cũng đã chết, nghĩa tử là nghĩa tận. Con mở lòng từ bi mà nuôi nó, sau này nó báo hiếu.”
Tôi nhìn gia đình nhà chồng – những người tôi cung phụng suốt 3 năm qua. Một người chồng phản bội định bỏ vợ nhưng gặp nạn mới quay đầu. Một bà mẹ chồng ích kỷ chỉ biết đến dòng giống nhà mình.
Sự đau khổ tột cùng bỗng hóa thành sự tỉnh táo lạnh lùng. Tôi lau nước mắt, đứng thẳng dậy nhìn Hùng. “Anh nói anh định bỏ tôi để cưới cô ta đúng không? Chỉ vì cô ta chết nên anh mới về tìm tôi làm bảo mẫu miễn phí cho con riêng của anh chứ gì?”. “Không, không phải thế…” Hùng ấp úng.
“Đừng ngụy biện!” Tôi quát lớn. “Anh nghĩ tôi là con ngốc sao? 3 năm qua, anh không gửi một xu về trong năm cuối, anh dồn tiền nuôi bồ nhí. Tôi ở nhà còng lưng nuôi con anh, nuôi bố mẹ anh. Giờ anh mang ‘sản phẩm’ của sự phản bội về bắt tôi nuôi tiếp à? Xin lỗi, tôi không phải thánh nữ!”. Nói rồi, tôi đi thẳng vào phòng ngủ, mở tủ, lấy ra một tập hồ sơ và một chiếc thẻ ngân hàng. Tôi ném mạnh xuống bàn.
“Anh nhìn cho kỹ đi. Đây là giấy tờ xác nhận số nợ 500 triệu bố mẹ anh vay để sửa nhà năm ngoái, người đứng tên vay và trả lãi là TÔI. Còn đây, toàn bộ số vàng cưới và tiền tiết kiệm riêng tôi làm ra trong 3 năm qua, tôi đã gửi mẹ đẻ giữ hết rồi.”
Hùng tái mặt: “Em… em tính toán với anh thế sao?” Tôi cười khẩy: “Không tính toán để anh dắt mũi à? Tôi nói cho anh biết, tôi chờ anh về không phải để đoàn tụ, mà để giải quyết dứt điểm.”
Tôi kéo vali đã soạn sẵn từ trong góc tủ ra. Hóa ra linh cảm của người phụ nữ chưa bao giờ sai. Từ ngày anh ngắt liên lạc, tôi đã chuẩn bị cho tình huống xấu nhất, chỉ không ngờ nó lại bi đát thế này.
“Sóc, ra xe với mẹ!” Tôi gọi con. Thằng bé sợ hãi chạy vội về phía tôi. “Lan! Em đi đâu? Đây là nhà chồng em mà!” Mẹ chồng tôi hốt hoảng níu tay.
Tôi gạt tay bà ra, dõng dạc tuyên bố: “Trước đây là nhà chồng, nhưng từ giây phút con trai bà dắt con riêng về, nơi này là địa ngục với tôi. Tôi sẽ ly hôn đơn phương. Số nợ 500 triệu kia, giấy tờ tôi giữ, ông bà lo mà bảo con trai cưng trả cho ngân hàng. Còn tôi, tôi đi khỏi cái nhà này, không mang theo một cọng rác của các người, nhưng những gì là mồ hôi nước mắt của tôi, tôi sẽ lấy lại đủ!”
Tôi quay sang Hùng, nhìn thẳng vào mắt kẻ bội bạc đang bế đứa con đỏ hỏn: “Chúc mừng anh đoàn tụ với con. Anh muốn làm cha thì tự đi mà pha sữa, thay tã. Đừng hòng bắt tôi đổ vỏ cho cuộc tình vụng trộm của anh.” Tôi dắt tay Sóc bước ra cổng, bắt ngay chiếc taxi mà Hùng vừa xuống. Chiếc xe lăn bánh, bỏ lại sau lưng ngôi nhà 3 tầng khang trang nhưng mục nát về tình nghĩa, bỏ lại người chồng “trở về từ cõi chết” đang chết lặng giữa sân cùng tiếng khóc xé lòng của đứa trẻ và khoản nợ khổng lồ treo trên đầu.
Bầu trời sau cơn mưa bỗng hửng nắng. Tôi ôm chặt con vào lòng, thấy lòng mình nhẹ bẫng. Đau một lần rồi thôi, còn hơn cả đời sống kiếp chung chồng, chung con với kẻ đã nhẫn tâm gạt bỏ mình khỏi cuộc đời.

