Sau khi chồng mất, bà Huệ bán căn nhà cấp bốn ở quê, lên thành phố ở cùng con gái là Ngọc Lan.Bà nghĩ đơn giản: Con nuôi mẹ già – mẹ chăm cháu – cả nhà nương tựa nhau.
Mỗi sáng, bà đưa bé Bảo đi học.Mỗi chiều, bà quét nhà, nấu cơm, giặt đồ.
Bà không than vãn.Bà cũng chưa từng nói với con gái rằng bà còn 2 tỷ đồng tiền bán nhà đang gửi ngân hàng.
Chiều hôm ấy nóng như đổ lửa.Cổ bà Huệ khô rát.
Trên bàn là ly nước cam bé Bảo uống dở.Bà nhấp đúng một ngụm.
Ngay lúc đó, Ngọc Lan từ bếp bước ra, nhìn thấy.
“Mẹ làm cái gì vậy?” – Lan gằn giọng.
Bà Huệ giật mình:“Mẹ khát quá… uống có một ngụm thôi mà con…”
Ngọc Lan đập mạnh cái muỗng xuống bàn:
“Đó là nước cho con tôi!Mẹ già rồi mà không biết điều à?”
Bé Bảo đứng nép sau lưng mẹ nó, không nói một lời.
Ngọc Lan chỉ tay ra cửa:
“Nhà này không nuôi người già ăn bám!Mẹ thích đi đâu thì đi!”
Bà Huệ đứng chết lặng.
Bà không khóc.Không xin xỏ.
Bà chỉ lặng lẽ vào phòng, xách chiếc túi vải cũ – trong đó có sổ tiết kiệm 2 tỷ đồng.
Bước ra khỏi nhà, bà Huệ không quay đầu lại.
Chiều hôm đó, bà Huệ làm ba việc liên tiếp.
👉 Việc thứ nhất:Bà rút toàn bộ tiền đứng tên mình.
👉 Việc thứ hai:Bà ký hợp đồng viện dưỡng lão An Phúc, trả trước 10 năm chi phí.
👉 Việc thứ ba:Bà đến văn phòng công chứng, lập di chúc.
Trong di chúc ghi rõ:
Không để lại tài sản cho bất kỳ người con nàođã từng xua đuổi tôi khi tôi còn sống.
Tối hôm đó, Ngọc Lan gọi điện:
“Ờ… mẹ đi đâu rồi?Mai về nhà đi, con nấu cơm.”
Giọng bà Huệ bình thản:
“Mẹ không còn nhà nữa rồi.”
Lan sững người.
Một tuần sau, Ngọc Lan tìm đến viện dưỡng lão An Phúc.
Thấy mẹ mặc đồ bệnh nhân, Lan quỳ sụp xuống:
“Mẹ ơi… con sai rồi…Mẹ về nhà với con đi…”
Bà Huệ đưa cho con gái bản sao di chúc.
Lan run rẩy đọc từng dòng, mặt tái mét.
“Tiền… tiền bán nhà đâu rồi hả mẹ?”
Bà Huệ nhìn thẳng vào mắt con:
“Con sai không phải vì đuổi mẹ đi.Mà vì con nghĩ mẹ không còn gì để mất.”
Bà Huệ quay người vào trong.Cánh cửa viện dưỡng lão khép lại sau lưng bà.
Ngoài kia, Ngọc Lan khóc không thành tiếng.
👉 Có những đứa conchỉ biết yêu thươngkhi người mẹ già đã tự chọn cho mình một cuộc đời khác.

