Ba mươi tuổi. Tấm bằng Thạc sĩ Kinh tế cất gọn trong tủ kính, còn tôi thì như món hàng tồn kho nằm chỏng chơ giữa dòng đời tấp nập. Cứ mỗi độ Tết đến, áp lực không đến từ công việc hay tiền bạc, mà đến từ điệp khúc muôn thuở của mẹ: “Học cao để làm gì mà không ai rước?”. Năm đó, áp lực ấy biến thành tối hậu thư: “Không mang thằng nào về thì đừng có vác mặt về cái nhà này ăn Tết”.
Chiều 28 Tết, đứng giữa bến xe Mỹ Đình đông nghịt, tôi tuyệt vọng nhìn dòng người hối hả. Trong đầu nảy ra một ý định điên rồ mà có lẽ chỉ những kẻ cùng đường mới dám làm. Tôi đảo mắt nhìn quanh và dừng lại ở một anh chàng đang ngồi vắt vẻo trên chiếc Dream cũ kỹ, đầu đội mũ bảo hiểm nửa đầu, dáng vẻ phong trần đang lúi húi xem điện thoại. Tôi hít một hơi thật sâu, tiến lại gần: “Anh ơi, chạy xe không?”
Anh ngẩng lên. Một đôi mắt sáng, cương nghị nhưng thoáng chút ngạc nhiên ẩn sau cặp kính cận. “Cô đi đâu?” – Giọng anh trầm ấm. “Về Nam Định. Nhưng không chỉ chở. Tôi trả anh 3 triệu cho 2 ngày. Yêu cầu đơn giản: Đóng giả làm bạn trai tôi, về ra mắt bố mẹ cho qua chuyện. Hết mùng 2 tôi thanh toán sòng phẳng. Làm tốt tôi thưởng thêm 1 triệu nữa”.
Anh nhìn tôi trân trân như thể tôi là sinh vật lạ. Tôi nghĩ thầm, chắc anh chê ít. Tôi vội bồi thêm: “Bao ăn ở. Anh chỉ cần gật đầu cười và dạ vâng thôi. Tôi đường cùng rồi, giúp tôi đi”. Anh im lặng vài giây, ánh mắt lướt qua vẻ mặt sắp khóc của tôi, rồi bất ngờ gật đầu: “Được. Lên xe đi”. Suốt chặng đường hơn 100km, tôi mới biết tên anh là Minh. Minh ít nói, lái xe điềm đạm. Về đến nhà, bố mẹ tôi mừng như bắt được vàng. Nhìn con gái “ế ẩm” dẫn về một chàng trai cao ráo, sáng sủa, dù đi xe máy cũ nhưng lễ phép, mẹ tôi cười không khép được miệng.
Màn kịch diễn ra trơn tru đến ngỡ ngàng. Minh không hề tỏ ra lúng túng. Anh ngồi uống trà với bố tôi, bàn luận về thời sự, cây cảnh một cách am hiểu lạ lùng. Anh xắn tay áo giúp mẹ tôi gói bánh chưng, chẻ lạt thoăn thoắt. Đêm giao thừa, đứng cạnh anh xem pháo hoa ở sân đình, tôi bỗng thấy tim mình lệch đi một nhịp. Trong khoảnh khắc ấy, tôi quên mất đây là một bản hợp đồng mua bán.
Nhưng bi kịch ập đến vào lúc không ai ngờ nhất. Sáng mùng 2 Tết. Không khí trong nhà đang rộn ràng tiếng cười nói chúc tụng của họ hàng. Bố tôi đang nâng ly rượu mừng xuân thì bỗng nhiên chén rượu rơi xuống đất vỡ tan tành. Ông ôm ngực trái, mặt đỏ bừng rồi chuyển sang tím tái, ngã vật xuống sàn nhà, miệng sùi bọt mép, mắt trợn ngược.
“Bố! Bố ơi!” – Tôi hét lên thất thanh, lao đến ôm lấy bố. Mẹ tôi rú lên rồi ngất lịm đi. Cả nhà nhốn nháo, tiếng khóc thét vang dậy cả xóm. “Gọi xe cấp cứu! Gọi xe mau lên!” – Tôi gào lên trong hoảng loạn, tay chân run lẩy bẩy không cầm nổi điện thoại. Bố tôi bắt đầu co giật, hơi thở đứt quãng. Tôi cảm giác như bầu trời sụp đổ ngay trước mắt, sự sợ hãi bóp nghẹt lấy trái tim.
Đúng lúc đó, một bàn tay rắn rỏi gạt phắt tôi ra. Là Minh. Không còn vẻ điềm đạm, từ tốn của chàng xe ôm hôm qua, Minh hét lớn, giọng đanh thép và đầy uy quyền: “Tất cả lùi ra xa! Để không khí lưu thông! Cô Linh…”. Tôi sững sờ, nhưng uy lực trong giọng nói của anh khiến tôi tuân theo như một cái máy. Minh quỳ xuống, nhanh chóng kiểm tra cơ thể bố tôi và thao tác cấp cứu cho ông như một bác sĩ thực thụ vậy.
Cả căn nhà im phăng phắc, chỉ còn tiếng đếm nhịp tim của Minh và tiếng nấc nghẹn của tôi. Một phút, hai phút, rồi năm phút trôi qua. Bố tôi vẫn bất động. Tôi tuyệt vọng nắm chặt tay: “Anh Minh ơi… bố em…”. “Im lặng!” – Minh quát, mắt không rời bệnh nhân, tay vẫn ép liên hồi không nghỉ. “Cháu là bác sĩ, bác ấy sẽ không sao đâu!”
Câu nói ấy như sét đánh ngang tai tôi. Bác sĩ? Mười phút sau, một tiếng “hộc” mạnh vang lên. Bố tôi ho sặc sụa và bắt đầu thở lại, dù nhịp thở còn yếu ớt.
“Mạch đập lại rồi!” – Minh thở hắt ra, áo sơ mi ướt đẫm mồ hôi. Anh quay sang tôi: “Xe cấp cứu đến chưa? Phải đưa lên viện huyện ngay“. Trên chiếc xe cấp cứu hú còi inh ỏi xé toạc không gian yên bình của ngày Tết, tôi ngồi nắm tay bố, mắt không rời khỏi Minh. Anh đang trao đổi chuyên môn với y tá trên xe bằng những thuật ngữ y khoa phức tạp, thái độ chuyên nghiệp đến lạnh lùng.
Đến bệnh viện huyện, các bác sĩ trực ban vừa nhìn thấy Minh đã cúi chào rối rít: “Bác sĩ Minh, anh về quê ạ“? Sau đó họ nói chuyện gì đó với nhau tôi chỉ thấy Minh gật đầu, khoác vội chiếc áo blouse trắng được đưa tới rồi lao thẳng vào phòng cấp cứu, cánh cửa đóng sập lại trước mặt tôi.
Ba tiếng đồng hồ dài đằng đẵng trôi qua. Khi cánh cửa phòng phẫu thuật mở ra, Minh bước ra, tháo khẩu trang, nụ cười nhẹ nhõm hiện lên trên gương mặt phờ phạc: “Bố em qua cơn nguy kịch rồi. May mà sơ cứu kịp thời”. Tôi òa khóc, lao đến ôm chầm lấy anh. Không phải cái ôm giả tạo của hợp đồng, mà là cái ôm của sự biết ơn tột cùng.
Tối hôm đó, ngồi ở hành lang bệnh viện vắng vẻ, Minh mới kể tôi nghe sự thật. “Anh xin lỗi vì đã giấu em. Anh là bác sĩ khoa tim mạch. Anh mồ côi cha mẹ từ nhỏ, Tết nào cũng trực hoặc lủi thủi một mình trong phòng trọ.”
Anh cười ngượng nghịu, tay vân vê vạt áo: “Hôm đó anh đi cái xe Dream của bố để lại, đứng đợi thằng bạn đưa đồ. Em lại tưởng anh là xe ôm. Thấy em… thú vị quá, lại đang tuyệt vọng, với cả anh nghĩ năm nay không phải trực Tết, về nhà em thì cũng có không khí gia đình, lại tiện đường về quê anh thắp hương cho các cụ… nên anh liều một phen”.
Tôi nhìn anh, chàng trai với đôi mắt ấm áp sau cặp kính cận, người vừa giật lại mạng sống của bố tôi từ tay tử thần. Tấm bằng thạc sĩ của tôi bỗng trở nên vô nghĩa trước sự giản dị và vĩ đại của anh. “Vậy… hợp đồng 3 triệu của chúng ta tính sao đây?” – Tôi hỏi, tim đập thình thịch.
Minh nhìn tôi, ánh mắt lấp lánh cười: “Hợp đồng đó hết hạn rồi. Giờ anh muốn ký một hợp đồng khác. Thời hạn là cả đời, giá trị là trái tim anh. Em dám ký không?”. Mùa xuân năm ấy, bố tôi không chỉ sống lại một lần nữa, mà con gái ông cũng thoát “ế” một cách ngoạn mục nhất trần đời. Hóa ra, định mệnh không ở đâu xa, đôi khi nó chỉ nằm ngay sau một sự hiểu lầm và một chuyến xe bão táp.

