Chiếc ví da nhỏ nằm chỏng chơ giữa lề đường, giữa cái nắng gay gắt của trưa hè. Ông Thành – người lái xe ôm già sống một mình trong căn gác trọ xập xệ – vô tình nhặt được. Ông không ngờ rằng, chỉ một quyết định trả lại chiếc ví cho cô gái lạ mặt lại đẩy ông vào một vòng xoáy nghi ngờ, xỉ nhục, và suýt chút nữa, ông đã đánh mất niềm tin vào lòng người…
Ông Thành năm nay đã ngoài sáu mươi. Cái tuổi người ta nên nghỉ ngơi, nhưng ông vẫn phải còng lưng ngoài phố, chạy từng cuốc xe ôm lẻ tẻ để kiếm sống. Căn gác trọ ẩm mốc nằm sâu trong con hẻm nhỏ là chốn đi về duy nhất của ông sau mỗi ngày làm việc mệt mỏi.
Trưa hôm đó, khi đang đứng đợi khách gần công viên Lê Văn Tám, ông thấy một vật gì đó màu đen dưới gốc cây. Lại gần nhìn, ông nhận ra đó là một chiếc ví da – loại hàng hiệu, nhìn qua là biết đắt tiền. Mở ra xem, ông thấy trong ví có một xấp tiền dày cộm, giấy tờ cá nhân và cả thẻ tín dụng. Giấy tờ ghi tên: Nguyễn Thùy Dương.
“Chết cha, ai mà đánh rơi cái này chắc đang rối lắm…” – ông Thành lẩm bẩm.
Nghĩ một hồi, ông quyết định không giao cho công an – sợ rắc rối, cũng sợ bị hiểu lầm. Trong ví có địa chỉ, ông quyết định chạy xe đến tận nơi để trả lại.
Căn nhà ghi trên giấy tờ là một biệt thự ba tầng trong khu đô thị cao cấp. Ông Thành bấm chuông, chờ mãi mới có người ra mở. Là một cô gái trẻ, chắc tầm hai mươi lăm, khuôn mặt xinh đẹp nhưng lạnh lùng.
“Cháu là Thùy Dương đúng không? Cháu đánh rơi ví. Bác nhặt được gần công viên. Bác mang tới trả.”
Ông vừa nói vừa đưa chiếc ví ra. Cô gái liếc nhìn, rồi gọi lớn:
“Mẹ ơi! Ra đây xem cái này!”
Một người phụ nữ đứng tuổi từ trong nhà bước ra. Bà ta mặc váy hàng hiệu, trang điểm kỹ lưỡng, ánh mắt săm soi ông Thành từ đầu tới chân.
“Bác nói bác nhặt được ví của con gái tôi? Sao lại có giấy tờ đầy đủ như thế? Có phải bác lấy cắp rồi giả bộ đem trả không?”
Câu nói như tát vào mặt ông Thành.
“Bác không lấy gì cả. Bác nhặt được thật. Thấy có địa chỉ nên mang tới.”
“Đừng có diễn kịch! Người như bác mà tự nhiên tốt bụng thế à?”
Lúc này, Thùy Dương đã mở ví ra kiểm tra. Cô gái chau mày:
“Mẹ, mất tờ 500 nghìn rồi. Hồi nãy con nhớ rõ là để 5 triệu, giờ chỉ còn 4 triệu rưỡi.”
Người mẹ trừng mắt:
“Thấy chưa? Tôi biết ngay mà. Bác lấy tiền rồi còn bày đặt mang trả. Đồ lừa đảo!”
Ông Thành sững sờ. Cả người như đông cứng lại. Ông định lên tiếng giải thích thì bà ta quát:
“Đi đi! Trả lại ví là tốt rồi. Còn định moi thêm tiền chuộc à? Loại người như bác, tôi gặp nhiều rồi!”
Không chờ ông nói thêm, người phụ nữ sập mạnh cánh cửa lại.
Ông Thành đẩy chiếc xe máy cũ rích ra khỏi cổng khu nhà giàu. Trời bỗng đổ mưa. Những giọt nước nặng trĩu rơi trên vai ông, hòa cùng giọt nước mắt nóng hổi ông cố giấu.
Suốt đời sống tử tế, nghèo nhưng chưa từng ăn cắp, vậy mà hôm nay ông bị xúc phạm không tiếc lời chỉ vì một hành động đúng. Ông tự hỏi: Liệu làm người tốt có đáng không?
Tối đó, ông không chạy xe nữa. Ông nằm trên chiếc giường ọp ẹp, trằn trọc không ngủ nổi. Trong đầu cứ văng vẳng tiếng mắng nhiếc của bà mẹ kia.
Hai ngày sau, khi đang chở khách trên đường, ông nghe loáng thoáng tiếng radio phát bản tin:
“Một cô gái trẻ đã lên mạng xã hội tìm người tốt bụng trả lại ví. Sau khi kiểm tra camera hành trình và ví được trả nguyên vẹn, cô quyết định xin lỗi và muốn gửi lời cảm ơn chính thức đến người đàn ông đã giúp đỡ mình…”
Ông giật mình. Là giọng của Thùy Dương. Ông dừng xe, run rẩy mở chiếc điện thoại cũ, vào quán net gần đó để tìm bài đăng.
Quả thật, Thùy Dương đã đăng một bài dài trên Facebook:
“Mấy hôm trước, tôi đánh rơi ví và đã rất hoảng loạn. Một bác xe ôm già đã tìm đến tận nhà trả lại. Trong cơn hoang mang, gia đình tôi đã xúc phạm bác mà không kiểm tra kỹ. Sau khi xem lại camera ở công viên, tôi biết bác thật sự đã nhặt được và không hề lấy gì cả. Tôi và mẹ rất hối hận. Nếu bác đọc được bài viết này, xin hãy liên hệ với tôi. Tôi muốn gặp để xin lỗi trực tiếp…”
Bài viết nhận hàng chục nghìn lượt chia sẻ, ai nấy đều cảm động. Một số cư dân mạng bắt đầu truy tìm danh tính “bác xe ôm bí ẩn”. Có người còn lên tiếng: “Đây là bài học về việc đánh giá người khác chỉ qua vẻ bề ngoài.”
Một tuần sau, ông Thành đang đứng chờ khách thì một chiếc ô tô sang trọng dừng lại trước mặt. Cửa xe mở ra – là Thùy Dương.
“Bác Thành, đúng là bác rồi! Cháu tìm bác khắp nơi…”
Ông ngỡ ngàng. Cô gái tiến lại gần, ánh mắt chứa đầy sự hối lỗi.
“Bác… bác có thể cho cháu xin lỗi được không? Cháu và mẹ đã sai…”
Thùy Dương bật khóc. Người tài xế và một số người đi đường đứng lại theo dõi. Cô cúi đầu thật sâu:
“Cháu đã sai khi nghi ngờ bác. Mẹ cháu cũng rất ân hận. Mong bác tha lỗi.”
Ông Thành lúng túng, lùi lại, tay run run:
“Bác… không giận… Nhưng bác buồn… vì nghĩ làm người tốt… mà lại bị chửi…”
Thùy Dương gật đầu:
“Chính vì vậy cháu muốn bù đắp. Cháu đang làm việc trong một tổ chức từ thiện. Cháu và mẹ muốn giúp bác có công việc ổn định, chỗ ở đàng hoàng. Bác sẽ không phải chạy xe nữa.”
Ông Thành nghẹn lời. Suốt mấy chục năm sống nghèo khổ, chưa ai từng hỏi xem ông cần gì.
Một tháng sau, người dân trong khu trọ xôn xao khi thấy ông Thành chuyển đi. Họ nghe nói ông được giúp đỡ, có việc làm tại trung tâm từ thiện – nơi ông giúp trông coi kho và hướng dẫn các bạn trẻ đi làm tình nguyện. Căn hộ mới tuy nhỏ nhưng sạch sẽ, sáng sủa.
Thỉnh thoảng, Thùy Dương và mẹ đến thăm ông. Họ đã trở thành bạn. Người mẹ từng gay gắt năm xưa cũng đã thay đổi – bà thường xuyên tham gia các hoạt động thiện nguyện, và luôn nhắc lại câu chuyện chiếc ví như một bài học về lòng tin và sự khiêm nhường.
Chiếc ví đánh rơi hôm ấy không chỉ là một món đồ – nó là chiếc chìa khóa mở ra một sự đổi thay. Cho ông Thành – người tử tế từng suýt đánh mất lòng tin. Cho Thùy Dương – cô gái trẻ học được cách nhìn người bằng trái tim. Và cho tất cả chúng ta – một lời nhắc: đôi khi, người già nua, quần áo cũ kỹ, lại mang trong tim những điều cao quý hơn vàng bạc.