Trong một ngôi làng nhỏ nép mình bên dòng sông hiền hòa, ông Hòa, một người đàn ông góa vợ, đã bước vào cuộc đời của bà Lan – một người phụ nữ xinh đẹp nhưng bất hạnh khi chồng q.ua đ.ời sớm, để lại bà cùng bốn cô con g.ái nhỏ. Các cô b.é – Mai, Hương, Ngọc và Linh – đều thừa hưởng nét đẹp dịu dàng của mẹ, với đôi mắt sáng long lanh và nụ cười rạng rỡ như ánh nắng mùa xuân. Khi ông Hòa cưới bà Lan, ông kh.ông chỉ trở thành chồng mà còn là cha dượng của bốn cô g.ái ấy.
Thời gian đầu, cuộc s.ống của gia đình mới khá khó khăn. Ông Hòa l.àm nghề thợ mộc, thu nhập chẳng dư dả gì, trong khi bà Lan ở nhà chăm sóc các con. Nhưng ông yêu thương bốn đứa trẻ như con r.uột. Ông dạy Mai cách khắc gỗ, kể chuyện cổ tích cho Hương, sửa chiếc xe đạp cũ cho Ngọc, và hát ru Linh mỗi đêm cô b.é k.hóc nhớ mẹ. Dù kh.ông cùng huyết thống, ông Hòa dành cả trái tim để bù đắp cho sự m.ất mát của các cô g.ái.
Rồi một ngày, bà Lan q.ua đ.ời vì bạo bệnh, để lại ông Hòa cùng bốn cô con g.ái giờ đã lớn kh.ôn. Người ta bảo ông nên t.ái h.ôn, rằng một mình nuôi bốn đứa trẻ kh.ông phải chuyện dễ. Nhưng ông chỉ cười, l.ắc đầu: “Chúng là con tôi, tôi kh.ông bỏ chúng được.” Và ông giữ lời. Ông l.àm việc cật lực, từ sáng sớm đến khuya, để lo cho các cô có cái ăn, cái mặc, được học hành tử tế. Những đêm đông lạnh giá, ông ngồi bên lò sưởi, vá lại áo rách cho các con, đôi tay chai sần vì lao động nhưng ánh mắt vẫn ấm áp lạ thường.
Mai, cô chị cả, th.ông minh và chăm chỉ, mơ ước trở thành bác sĩ. Hương, cô thứ hai, yêu thích hội họa, thường vẽ chân dung ông Hòa với nụ cười hiền hậu. Ngọc, cô thứ ba, mạnh mẽ và cá tính, thích chạy nhảy và giúp ông trong xưởng mộc. Còn Linh, cô út, dịu dàng và nh.ạy c.ảm, luôn là người gắn kết cả nhà bằng những bữa cơm đơn s.ơ nhưng ấm cúng. Dưới sự chăm sóc của ông Hòa, bốn cô g.ái lớn lên khỏe mạnh, xinh đẹp, và mỗi người đều mang trong mình một hoài b.ão lớn lao.
Thời gian trôi qua, các cô lần lượt rời làng để theo đuổi ước mơ. Mai đỗ trường y danh tiếng, Hương mở một phòng tranh nhỏ ở thành phố, Ngọc trở thành kỹ sư xây dựng, còn Linh l.àm giáo viên mẫu giáo. Ông Hòa ở lại ngôi làng, s.ống lặng lẽ trong căn nhà gỗ cũ, nơi từng vang tiếng cười của năm cha con. Dù các con thường xuyên gửi t.iền về, ông vẫn giữ thói quen l.àm mộc, như thể đó là cách ông duy trì sợi dây liên kết với quá khứ.
Hai mươi năm sau, khi ông Hòa đã ngoài 70 tuổi, mái tóc bạc trắng và đôi tay run run kh.ông còn cầm nổi chiếc đục, bốn cô con g.ái bất ngờ trở về. Họ kh.ông b.áo trước, chỉ lặng lẽ xuất hiện trước cửa nhà vào một buổi sáng mùa thu se lạnh. Mai, giờ là bác sĩ trưởng khoa, mặc áo blouse trắng tinh. Hương, với mái tóc nhuộm m.àu nghệ thuật, mang theo một b.ức tranh lớn che kín bằng vải. Ngọc, trong bộ vest công sở, kéo theo một vali đầy dụng cụ. Còn Linh, dịu dàng trong chiếc váy dài, ô.m một hộp quà nhỏ.
Ông Hòa ngỡ ngàng, nước mắt lăn dài trên gò má nhăn nheo. “Các con… về l.àm gì mà đông đủ thế này?” ông hỏi, giọng nghẹn ngào. Mai mỉm cười, nắm tay ông: “Cha ơi, hô.m nay là s.inh nhật cha, tụi con muốn l.àm một điều đặc biệt.”
Họ dìu ông ra sân, nơi một đám đông dân làng đã tụ tập từ l.úc nào. Trước mắt ông Hòa là một ngôi nhà mới khang trang, được Ngọc thiết kế và xây dựng bí mật suốt nhiều tháng. Bên trong, Hương treo lên b.ức tranh cô vẽ – một b.ức chân dung gia đình năm xưa, với ông Hòa đứng giữa, ô.m bốn cô g.ái nhỏ, và bà Lan mỉm cười phía sau. Mai thì công bố một tin bất ngờ: cô đã vận động các đồng n.ghiệp quyên góp, lập một quỹ từ thiện mang tên ông Hòa, giúp đỡ trẻ mồ côi trong vùng. Còn Linh, cô mở hộp quà, lấy ra một cuốn sách nhỏ – nhật ký cô viết suốt 20 năm, ghi lại những kỷ niệm đẹp bên cha dượng.
Ông Hòa lặng người, kh.ông tin vào mắt mình. Ông đã nghĩ cả đời mình chỉ là một người thợ mộc bình thường, s.ống để nuôi các con kh.ôn lớn, chẳng mong cầu gì hơn. Nhưng giờ đây, trước t.ình yêu và sự biết ơn của bốn cô con g.ái, ông nhận ra mình đã tạo nên một điều kỳ diệu: một gia đình gắn kết vượt qua mọi ranh giới huyết thống.
Cái kết bất ngờ kh.ông dừng lại ở đó. Khi cả nhà đang quây quần bên bữa tiệc s.inh nhật, một người đàn ông lạ m.ặt bước vào. Ông ta tự xưng là luật sư, mang theo một lá thư từ 20 năm trước – thư của bà Lan gửi ông Hòa trước khi q.ua đ.ời. Trong thư, bà viết: “Anh Hòa, em biết anh sẽ chăm sóc các con thật t.ốt. Nếu một ngày anh cảm thấy mệt mỏi, hãy mở chiếc hộp gỗ dưới gầm gi.ường. Đó là món quà em để lại cho anh.”
Ông Hòa run run tìm lại chiếc hộp cũ kỹ mà ông chưa từng để ý. Bên trong là một xấp t.iền tiết kiệm bà Lan dành dụm từ khi còn s.ống, cùng một mảnh giấy nhỏ: “Cảm ơn anh đã yêu thương các con của em. Hãy dùng s.ố t.iền này để s.ống hạnh phúc khi về già.” S.ố t.iền ấy, dù kh.ông lớn, lại là minh chứng cho t.ình yêu thầm lặng của bà Lan dành cho người chồng sau này.
Cả gia đình ô.m nhau k.hóc trong niềm hạnh phúc lẫn x.úc động. Dân làng vỗ tay vang dội, chứng kiến một câu chuyện đẹp như cổ tích giữa đời thường. Ông Hòa, người cha dượng g.iản dị, kh.ông chỉ nuôi lớn bốn cô con g.ái xinh đẹp mà còn gieo mầm t.ình yêu, để 20 năm sau, ông nhận lại một cái kết bất ngờ và trọn vẹn hơn cả giấc mơ.