Vừa sinh xong chưa đầy hai tuần, Linh – cô con dâu mới của bà Tám – đã phải nhường chiếc giường nhỏ trong phòng cho thằng cháu trai “đích tôn” của dòng họ. Đứa bé là con của vợ chồng thằng Cường, con trai trưởng, đang làm việc tận Bình Dương gửi về cho bà chăm hộ vài tháng.
“Cháu nội tao chứ ai! Con cô mới đẻ thì nằm đất cũng được, hồi xưa tôi còn sinh nó giữa ruộng,” – bà Tám trợn mắt phán.
Chồng Linh đi công trình, cả tháng về một lần. Linh yếu ớt, lại mới mổ, sữa chưa có nhiều, nửa đêm phải lồm cồm dưới sàn trét thuốc tê cơn đau, cố dỗ con khóc mà chẳng ai giúp.
Cô từng xin mẹ chồng cho dời thằng bé sang phòng khác, nhưng bị mắng xối xả:
“Cô chỉ biết đẻ con gái, không có phước. Cháu đích tôn là vàng là bạc, không lo kỹ, có chuyện gì ai chịu trách nhiệm?”
Ba tháng, Linh mất ngủ triền miên. Phòng chật, bí bách, lại nhiều muỗi. Linh ôm con nằm sàn chỉ dám bật quạt nhỏ vì sợ cháu bà lạnh.
Một ngày nọ, thằng bé nhà thằng Cường lên cơn sốt cao, co giật. Bà Tám hốt hoảng ôm đi viện. Lúc bác sĩ hỏi về lịch sử sinh hoạt, tiêm phòng, vệ sinh, bà ú ớ không rõ. Linh đứng bên cạnh, mặt trắng bệch.
Rồi đến khoảnh khắc bác sĩ quay lại, lật tờ kết quả xét nghiệm, giọng lạnh như băng:
“Đứa trẻ có dấu hiệu nhiễm siêu vi nguy hiểm, nghi do môi trường sống không đảm bảo, và có nguy cơ ảnh hưởng thần kinh vận động nếu không được chăm sóc đúng cách. Ai là người để cháu nằm phòng thiếu gió, chật chội thế này?”
Cả nhà như rụng rời. Bà Tám chết điếng. Lúc này mới thú nhận đã để thằng bé nằm giường, còn con dâu vừa sinh thì… dưới đất.
Cô con dâu út im lặng rút ra từ balo loạt ảnh chụp đêm – từ camera mini cô lén đặt khi bị đuổi xuống sàn. Cảnh Linh vừa mổ đẻ, lưng cong gập, chân tê buốt, phải nằm co bên chiếc chiếu nhỏ lo cho cả hai đứa bé.
“Đến con ruột của mình tôi còn không dám giành giường, vì sợ bà lại mắng… Giờ bà vừa lòng chưa?”
Cả nhà im như tượng.
Thằng Cường từ Bình Dương tức tốc về, nhìn con trai trên giường bệnh mà khóc không ra tiếng. Bà Tám sụp xuống, níu tay Linh, run rẩy:
“Tôi… tôi không cố ý…”
Linh đứng dậy, nhìn một vòng rồi bình thản:
“Bà không cần xin lỗi tôi. Nhưng đừng bắt tôi tha thứ.”
Rồi cô ôm con, rời khỏi căn nhà đó – nơi người ta coi “cháu đích tôn” hơn sinh mạng, nhưng chẳng coi con dâu là người.