Linh là học sinh lớp 3, một cô bé ngoan ngoãn, học giỏi nhưng gần đây trở nên lạ lùng: hay ngủ gật trong lớp, mắt thâm quầng, và đôi khi hoảng loạn giữa tiết học.
Một hôm, cô giáo chủ nhiệm nhẹ nhàng hỏi:
– Linh, dạo này con sao vậy? Có chuyện gì ở nhà không?
Linh cúi đầu, im lặng. Rồi như không chịu nổi nữa, bé lí nhí kể:
– Tối nào… cũng có chú kia trèo vào phòng con… Chú bắt con làm bài tập… bảo nếu không làm sẽ bị điểm kém…
Cả lớp lặng đi. Cô giáo tưởng Linh đang bịa chuyện cho vui, nhưng ánh mắt bé con hoảng sợ đến mức khiến cô lạnh sống lưng.
Không thể coi thường, cô giáo lập tức báo phụ huynh. Ban giám hiệu nhà trường cũng vào cuộc. Gia đình Linh, ban đầu ngỡ là con bé mơ ngủ, nhưng để yên tâm, họ kiểm tra camera an ninh trong nhà.
Những đoạn băng đầu tiên không có gì. Nhưng đến khoảng 2–3 giờ sáng, một hình ảnh hiện lên khiến ai nấy dựng tóc gáy:
Một bóng người thấp thoáng lẻn qua cửa sổ phòng Linh. Không rõ mặt, nhưng động tác rất nhanh và quen thuộc với ngôi nhà.
Gia đình tái mặt. Ban giám hiệu yêu cầu dừng mọi nghi ngờ và lập tức trình báo công an.
Cơ quan chức năng vào cuộc. Sau nhiều đêm mật phục và kiểm tra dữ liệu kỹ thuật, cuối cùng sự thật được phanh phui:
“Chú” trèo vào phòng Linh mỗi đêm chính là… người họ hàng xa – từng là gia sư cũ của bé – mắc bệnh tâm thần nhẹ, từng ám ảnh về việc học hành nghiêm khắc và coi việc ép trẻ làm bài tập là… nghĩa vụ.
Hắn sống cô lập, không ai để ý. Mỗi đêm lẻn vào bằng chìa khoá cũ từ thời còn dạy, nhắc Linh học bài như một chiếc máy lập trình từ quá khứ.
May mắn thay, Linh không bị làm hại về thể chất, nhưng cú sốc tinh thần khiến bé phải điều trị tâm lý suốt nhiều tháng sau đó.
Câu chuyện lan truyền khắp trường như một lời cảnh tỉnh về an ninh gia đình, và cả những vết thương tinh thần khó thấy bằng mắt thường.