Bố Chồng Mừng Thọ 70 Tuổi Đãi 150 Bàn, Mẹ Chồng Không Cho Tôi Ngồi, Tôi Đi Thẳng Đến Ngân Hàng, 3 Phút Sau Cả Nhà Chồng Ho/ảng L//oạn Gọi 99 Cuộc.
Ngày bố chồng tôi tròn bảy mươi tuổi, cả nhà tổ chức mừng thọ rất lớn.
Một trăm năm mươi bàn tiệc, khách khứa đông nghịt, từ họ hàng xa gần cho đến đối tác làm ăn của chồng tôi. Nhà hàng được đặt từ cả tháng trước, trang trí rực rỡ, băng rôn đỏ treo kín lối vào.
Ai cũng bảo nhà chồng tôi “có phúc”.
Chỉ có tôi là người duy nhất cảm thấy mình… không thuộc về nơi đó.
Tôi tên là Hà, làm dâu nhà này đã bảy năm.
Bảy năm, tôi chưa từng lớn tiếng với bố mẹ chồng. Chưa từng cãi lại một câu. Tết nhất giỗ chạp, việc nặng việc nhẹ tôi đều làm. Tiền bạc trong nhà, phần lớn là do tôi gánh.
Chồng tôi làm kinh doanh, nhưng những năm đầu thất bại liên miên. Nợ nần chồng chất. Là tôi đem tiền tiết kiệm trước hôn nhân ra trả. Là tôi đứng tên vay vốn ngân hàng để anh xoay vòng.
Nhưng với mẹ chồng tôi, tôi mãi mãi chỉ là “đứa con dâu nhà nghèo”.
Hôm đó, tôi mặc một chiếc áo dài màu nhã, không quá nổi bật, không kém sang. Tôi nghĩ, dù sao cũng là ngày vui của bố chồng.
Khi tôi bước vào sảnh tiệc, mẹ chồng liếc nhìn tôi từ đầu đến chân, rồi lạnh lùng nói:
“Bàn trong kia hết chỗ rồi. Con ra sau ngồi tạm với mấy đứa phục vụ đi.”
Tôi sững người.
“Dạ… hôm nay con là con dâu, lại là tiệc mừng thọ của bố…” – tôi nói khẽ.
Mẹ chồng nhíu mày:
“Ngồi đâu chẳng được. Quan trọng gì mấy cái hình thức.”
Tôi nhìn quanh.
Bàn chính giữa dành cho bố chồng, mẹ chồng, anh chị em ruột, dâu rể đủ cả.
Chỉ thiếu tôi.
Chồng tôi đứng gần đó. Tôi nhìn anh, mong anh nói một câu.
Anh tránh ánh mắt tôi.
Lúc ấy, tôi hiểu rồi.
Tôi không cãi.
Không khóc.
Tôi chỉ gật đầu, quay người bước ra ngoài.
Không ai để ý. Không ai hỏi.
Tôi bước thẳng ra bãi xe, mở điện thoại, gọi cho tài xế riêng.
“Anh chở tôi đến ngân hàng.”
Ngồi trong xe, tay tôi rất bình tĩnh.
Không run. Không do dự.
Tôi mở ứng dụng ngân hàng, vào tài khoản đứng tên tôi – tài khoản mà toàn bộ tiền tổ chức buổi tiệc hôm nay được chuyển từ đó sang cho bên nhà hàng.
Vì sao?
Vì ba năm trước, chính mẹ chồng tôi đã nói:
“Tiền con giữ cho tiện, đàn bà tính toán cẩn thận hơn.”
Tôi làm theo.
Tôi hít sâu.
Rồi nhấn hủy giao dịch bảo lãnh cho khoản thanh toán còn lại.
Ba phút.
Chỉ đúng ba phút.
Điện thoại tôi bắt đầu rung.
Cuộc gọi đầu tiên: chồng tôi.
Tôi không nghe.
Cuộc thứ hai: mẹ chồng.
Tôi tắt máy.
Cuộc thứ mười.
Cuộc thứ hai mươi.
Tin nhắn tới dồn dập.
“Em đang ở đâu?”
“Nhà hàng báo chưa thanh toán đủ tiền!”
“Khách đang ngồi đầy, em làm cái gì vậy?”
“Nghe máy đi Hà!”
Tôi ngồi yên trong xe, nhìn màn hình sáng lên rồi tắt.
Đến cuộc gọi thứ chín mươi chín.
Tôi mới bắt máy.
“Cô làm cái trò gì vậy hả?” – giọng mẹ chồng tôi gào lên – “Cả nhà đang mất mặt với khách khứa!”
Tôi cười rất nhẹ.
“Con chỉ làm đúng vai trò của mình thôi ạ.”
“Ý cô là sao?”
“Con là người không được phép ngồi trong buổi tiệc.” – tôi nói chậm rãi – “Vậy thì con cũng không có trách nhiệm trả tiền cho buổi tiệc đó.”
Bên kia im lặng.
Rồi giọng chồng tôi xen vào, hoảng hốt:
“Hà, anh xin em. Về ngay đi. Có gì về nhà nói.”
Tôi nhìn ra ngoài cửa kính.
“Anh đã từng nói gì khi mẹ anh không cho em ngồi không?”
Anh im lặng.
Tôi nói tiếp:
“Bảy năm làm dâu, hôm nay em mới hiểu một điều.”
“Em không thiếu chỗ ngồi.”
“Em chỉ thiếu sự tôn trọng.”
Tôi quay về nhà hàng sau đó.
Không phải để xin lỗi.
Mà để ngồi vào đúng vị trí của mình.
Khi tôi bước vào sảnh, cả trăm ánh mắt đổ dồn về phía tôi. Mẹ chồng tái mặt. Chồng tôi đứng bật dậy.
Tôi đi thẳng đến bàn chính.
Kéo ghế.
Ngồi xuống.
Rồi đặt điện thoại lên bàn.
“Tiền con đã chuyển lại.” – tôi nói – “Nhưng từ hôm nay, mọi khoản tài chính trong nhà, con không đứng tên nữa.”
Cả bàn tiệc chết lặng.
Bố chồng tôi nhìn tôi rất lâu.
Cuối cùng, ông thở dài:
“Là nhà này… có lỗi với con.”
Buổi tiệc kết thúc trong không khí nặng nề.
Nhưng với tôi, đó là ngày tôi đứng dậy khỏi vai diễn của một người nhẫn nhịn.
Từ hôm đó, mẹ chồng không còn dám coi thường tôi.
Chồng tôi không còn dám im lặng.
Và tôi hiểu ra:
👉 Có những chỗ không cho mình ngồi,
thì mình không cần ở lại.
👉 Có những gia đình chỉ biết gọi mình
khi họ cần tiền,
chứ không cần mình như một con người.
Ba phút ở ngân hàng hôm đó,
đã dạy cả nhà chồng tôi một bài học
mà bảy năm nhẫn nhịn không làm được.


