Tôi là Khải, sinh viên năm ba trường Kinh tế. Năm năm trước, mẹ mất vì một cơn bạo bệnh. Từ đó, bố sống một mình ở quê, trong căn nhà nhỏ đầy những ký ức cũ. Tôi từng nghĩ ông sẽ cô độc đến hết đời – vì với tôi, hình bóng mẹ là điều không gì thay thế được. Thế nhưng, một chiều muộn, khi tôi đang làm thêm ở quán cà phê, điện thoại rung lên. Giọng bố vang lên, trầm và dứt khoát:
– Cuối tuần này con về đi, bố có chuyện quan trọng.
Câu nói ngắn ngủi khiến lòng tôi bất an. Bố vốn ít nói, chưa bao giờ dùng giọng điệu ấy. Tôi thức trắng đêm, trong đầu lẩn quẩn những giả định mơ hồ.
Sáng thứ Bảy, tôi bắt chuyến xe sớm về quê. Con đường làng phủ sương mỏng, từng hàng cau, từng mái ngói xám nhòa trong ký ức. Bước chân tôi chậm lại khi cánh cổng sắt cũ kỹ hiện ra.
Cửa mở. Bố đứng đó – trông có vẻ vui lạ thường. Nhưng điều khiến tôi chết sững là người phụ nữ đứng bên cạnh ông. Cô ấy cúi đầu, hai tay khẽ đan vào nhau. Ánh mắt tôi vô thức dừng lại ở chiếc bụng bầu căng tròn. Một bí mật chưa kịp nói ra đã hiện rõ mồn một.
Tôi khựng lại, cổ họng nghẹn đắng.
– Không… không thể nào…
Người phụ nữ ấy ngẩng lên. Và tim tôi như ngừng đập.
Là Vy.
Vy – bạn học cấp ba, người con gái tôi từng âm thầm thương suốt ba năm trời. Vy – nụ cười từng khiến tuổi trẻ tôi rực sáng.
Mọi thứ trước mắt như đổ sập. Tôi lùi lại, đầu óc quay cuồng.
Bố định bước lên, giọng ấp úng:– Khải, con để bố giải thích…
Nhưng tôi không nghe nổi. Tôi quay đầu bỏ chạy, mặc cho tiếng gọi đứt quãng của ông phía sau. Tôi chạy đến bờ sông – nơi ngày xưa mẹ thường ngồi chờ bố đi làm về. Mặt nước tĩnh lặng, phản chiếu ánh chiều vàng úa. Tôi ngồi sụp xuống, tay ôm đầu, gào lên trong tuyệt vọng.
Tại sao lại là Vy? Người mà tôi từng mơ về từng đêm, giờ lại mang trong mình đứa con của bố tôi. Khi hoàng hôn dần tắt, bố tìm đến. Ông ngồi xuống bên cạnh, lặng im thật lâu.
– Bố biết con sốc. Nhưng bố không muốn giấu. Bố già rồi, sống một mình mấy năm… cô đơn lắm. Bố và Vy gặp lại, rồi thương nhau lúc nào chẳng hay. Cô ấy hiền lành, tử tế, và sắp sinh con. Bố chỉ muốn có một gia đình.
Tôi ngẩng lên, giọng run rẩy:– Bố có biết… con từng thích cô ấy không? Con từng xem Vy là cả thanh xuân của con! Giờ cô ấy lại là vợ bố… bố có hiểu cảm giác đó đau đến mức nào không?!
Bố im lặng. Trong ánh chiều, tôi thấy khoé mắt ông ánh lên giọt nước.– Bố không biết. Nếu biết… có lẽ bố đã nghĩ khác. Nhưng Khải à, người ta không thể sống mãi bằng quá khứ. Con còn trẻ, con sẽ gặp người khác. Còn bố, chỉ có hiện tại này.
Tôi cười, nụ cười méo mó đầy cay đắng. Tình cảm tôi từng giấu kín suốt mấy năm, giờ lại trở thành một trò trớ trêu của số phận. Chiều hôm sau, Vy tìm đến phòng tôi. Cô mặc chiếc váy rộng, gương mặt nhợt nhạt nhưng ánh mắt vẫn hiền như ngày nào.
– Khải, chị xin lỗi. Ngày xưa chị biết em quý chị, nhưng tụi mình còn trẻ, chị chưa bao giờ dám nghĩ xa. Rồi khi gặp lại bố em… chị thấy thương ông, thấy nợ cuộc đời này một chút bình yên. Chị không hề muốn làm em tổn thương.
Tôi nhìn thẳng vào cô, giọng nghẹn:– Chị nói không muốn, nhưng chị vẫn chọn bố em. Chị có biết điều đó khiến em thấy mình nhỏ bé đến mức nào không?
Vy bật khóc. Tay cô ôm chặt bụng như che chở sinh linh trong đó. Nhìn cảnh ấy, tôi vừa hận vừa thương, vừa muốn oán trách, vừa thấy lòng trống rỗng đến lạ.
Đêm, tôi mở ngăn tủ cũ. Lá thư mẹ để lại, đã ngả màu thời gian, nằm im lìm. Tôi run run mở ra, dòng chữ quen thuộc hiện lên:
“Khải à, nếu một ngày bố con đi bước nữa, con hãy tha thứ cho ông. Mẹ chỉ mong con biết yêu thương, biết trân trọng gia đình, dù dưới hình thức nào. Đừng để người còn sống phải cô đơn.”
Tôi ngồi rất lâu. Bỗng nhận ra, suốt những năm qua, tôi luôn giam mình trong ký ức về mẹ mà quên mất bố cũng cần được sống, được yêu. Nhưng nỗi đau này – không phải nói tha thứ là có thể nhẹ nhàng.
Ngày cưới, tôi vẫn trở về. Đứng ngoài cổng, nhìn sân nhà rực rỡ cờ hoa. Bố mặc vest, còn Vy trong tà áo dài trắng, tay khẽ xoa bụng, gương mặt rạng ngời.
Tôi không bước vào. Chỉ đứng từ xa, tim nhói buốt.
Tôi đã từng mơ một ngày được nắm tay Vy đi dưới hàng cau trước nhà. Nhưng hôm nay, người sánh bước bên cô lại là bố tôi.
Khi tiếng nhạc cưới vang lên, tôi rút trong túi ra một phong thư, để trên bàn tiếp khách rồi lặng lẽ quay đi.
Trong thư, tôi viết:
“Con không thể chúc phúc, nhưng cũng không thể hận. Con đi đây, mong bố bình yên, mong Vy hạnh phúc. Hãy chăm sóc nhau – thay cho cả phần con chưa đủ can đảm làm.”
Tôi rời đi giữa buổi chiều nhạt nắng. Phía sau, tiếng pháo cưới vang lên rộn rã. Mỗi bước chân tôi như giẫm lên trái tim mình. Thanh xuân của tôi khép lại trong một đám cưới mà tôi không thể cười.

