Suốt 12 năm trời, căn nhà nhỏ cuối xóm Cầu Rào trở thành biểu tượng của lòng thủy chung son sắt. Ai cũng nể phục chị Dung – người phụ nữ mới ngoài ba mươi khi tai nạn bất ngờ khiến chồng chị, anh Lâm, trở thành người thực vật.
Chị nghỉ hẳn công việc ở thị xã, về quê, vừa cày ruộng thuê, vừa chăm chồng từng muỗng cháo, từng giọt thuốc. Không ai từng nghe chị than nửa lời. Đôi mắt chị lúc nào cũng đỏ hoe, nhưng sáng lên niềm quyết tâm kỳ lạ. Dân làng bảo nhau:
– “Phước đức nhà thằng Lâm to thật, lấy được người vợ như thế…”
Ngày anh Lâm qua đời.
Tin anh mất lan khắp xóm. Cả làng kéo đến, từ cụ già đến trẻ con, ai cũng xót thương. Người ta mang nhang đèn, tiền phúng, hoa trắng chất đầy lối vào.
Nhưng đến nơi, họ chết lặng.
Không có bàn thờ. Không có ảnh thờ. Không có áo tang.
Thay vào đó là một tờ giấy thông báo lạnh lùng dán trước cửa:
“Anh Lâm đã được đưa đi hỏa táng ngay trong đêm. Không tổ chức tang lễ. Đề nghị không làm phiền.”
Sững sờ. Phẫn nộ. Mọi người xúm lại gõ cửa. Mãi một lúc sau, chị Dung mới bước ra, tiều tụy nhưng sắc mặt bình thản đến lạnh lùng. Trước ánh mắt ngỡ ngàng, chị nói khẽ, nhưng rõ từng chữ:
– “Anh ấy chết 12 năm rồi. Chỉ là hôm qua, tôi mới được sống lại.”
Một người thân bên gia đình chồng, sau khi không vào được viếng, đã gọi công an. Và rồi, những gì được phát hiện trong căn nhà khiến cả làng bàng hoàng:
Trong phòng bệnh, có hệ thống camera theo dõi nhưng không hề kết nối với y tế.
Anh Lâm không hề là người thực vật. Hồ sơ bệnh án cho thấy sau tai nạn vài tháng, anh đã hồi phục một phần nhận thức, đủ để giao tiếp cơ bản.
Trong một chiếc hộp khóa kín dưới gầm giường, là bản ghi âm hàng trăm tiếng đồng hồ, những cuộc độc thoại của chị Dung với chồng – trút giận, căm hận, và cả tiếng khóc nức nở.
Một đoạn được phát hiện như sau:
– “Anh tưởng tôi ngu à? Tai nạn của anh là do anh lái xe chở con bé đó đi nhà nghỉ! Ông trời còn cho anh sống… Được, tôi cho anh sống, nhưng sống thế nào thì để tôi quyết.”
Năm đó, anh Lâm ngoại tình với một cô sinh viên. Đêm tai nạn, anh đang đưa cô ta đi nhà nghỉ thì mất lái đâm vào dải phân cách. Cô gái chết. Anh sống – nhưng chỉ còn nửa thân người cử động. Cái ngày người ta tưởng chị Dung “từ bỏ tất cả vì chồng”, thực chất là ngày chị đưa ra lựa chọn trừng phạt không ai ngờ tới: chăm anh suốt đời… như một “con búp bê sống”.
Chị vẫn giặt giũ, vẫn đút ăn, vẫn xoa bóp – nhưng tuyệt nhiên không một lời dịu dàng. Mỗi ngày, chị bật đài thật to, đọc tin tức, kể chuyện đời… nhưng tuyệt đối không một câu hỏi han.
12 năm ấy, người ngoài thấy một người vợ tận tụy. Còn anh Lâm thì sống trong một hình phạt dài đến tận lúc chết – bị chăm sóc, nhưng không được tha thứ.
Sau vụ việc, người làng chia làm hai luồng ý kiến:
Có người thương chị, cho rằng chị chịu đựng, không giết hại, mà vẫn giữ hình ảnh cho chồng.
Có người lên án chị là nhẫn tâm, đáng lẽ nên ly hôn, nên buông tha.
Chị Dung bỏ đi khỏi làng sau đám tang vội vã ấy, để lại căn nhà trống lạnh.
Người ta vẫn nói:
“Có những căn nhà không có ma, nhưng đủ lạnh để người sống phải chết trong lòng.”