“5 năm trời, tôi gắn bó với chiếc giường bệnh hơn là giường ngủ của mình. Tôi bón cho vợ từng thìa cháo, thay từng miếng băng, lau từng giọt mồ hôi. Người ta bảo tôi dại, nhưng tôi tin vào tình nghĩa vợ chồng. Cho đến một chiều, tôi quên ví ở nhà, quay về sớm hơn thường lệ. Mở cửa phòng, tôi chết đứng. Thế giới tôi gìn giữ suốt ngần ấy năm, đổ sụp chỉ trong một cái chớp mắt…”
Minh là một người đàn ông ngoài ba mươi, dáng người gầy nhưng rắn rỏi, khuôn mặt khắc khổ hơn tuổi thật. Anh sống cùng vợ là Thảo trong một ngôi nhà cấp 4 nhỏ nằm ở ngoại ô thành phố Huế. Trước kia, hai vợ chồng đều là giáo viên tiểu học, sống giản dị, không khá giả nhưng yên ấm. Cuộc sống của họ từng là niềm ao ước của biết bao người.
Biến cố ập đến vào một ngày cuối năm. Thảo gặp tai nạn giao thông khi đi chợ Tết, bị chấn thương cột sống, dẫn đến liệt nửa người. Lúc ấy, Minh còn đang đứng lớp, được điện thoại của bệnh viện gọi đến. Nhìn vợ nằm bất động trên giường cấp cứu, anh không thể tin rằng người phụ nữ từng hoạt bát, vui tươi ấy giờ chỉ còn biết khóc không thành tiếng.
Từ ngày Thảo không còn đi lại được, Minh xin nghỉ việc dài hạn. Anh chăm vợ từ những việc nhỏ nhặt nhất: từ ăn uống, vệ sinh cá nhân đến vật lý trị liệu tại nhà. Căn nhà nhỏ dần trở thành một trạm y tế mini với đủ các loại thuốc men, băng gạc và thiết bị hỗ trợ.
Có người khuyên anh đưa vợ vào viện dưỡng lão cho người bệnh liệt, nhưng anh từ chối. “Vợ tôi, tôi chăm. Không ai thay được.” – Minh đáp lại, mắt đỏ hoe nhưng giọng đầy kiên quyết.
Mỗi sáng, anh dậy sớm nấu cháo, cho vợ ăn, rồi tranh thủ làm thêm nghề sửa điện tại nhà để kiếm sống. Buổi tối, anh lại ngồi bên vợ, đọc sách cho cô nghe, mát-xa chân tay, hy vọng kích thích dây thần kinh còn chút phản xạ. Mỗi lần thấy ngón tay cô cử động nhẹ, anh vui như đứa trẻ được quà.
Thảo không nói nhiều. Cô im lặng trong hầu hết các cuộc trò chuyện, chỉ thi thoảng gật đầu hoặc rơi nước mắt. Minh tưởng đó là sự bất lực, nhưng cũng là sự biết ơn. Anh không bao giờ nghi ngờ gì.
Gia đình nội ngoại ban đầu còn qua lại, giúp đỡ. Nhưng vài năm trôi qua, ai cũng có cuộc sống riêng, người thân dần thưa lui. Minh không trách ai. Anh biết, việc chăm một người liệt không phải ai cũng chịu được, càng không thể kéo dài mãi.
Cuộc sống vẫn tiếp diễn đều đều, cho đến một ngày…
Minh đang trên đường đến tiệm sửa điện thì chợt nhớ ra để quên chiếc ví ở nhà. Trong đó có giấy tờ, tiền và cả hóa đơn khách hàng cần thanh toán. Anh quay xe về, lòng chỉ nghĩ đơn giản sẽ chạy về nhanh, lấy đồ rồi đi tiếp.
Nhưng vừa đẩy cánh cửa bước vào nhà, anh sững người.
Cánh cửa vừa bật mở, ánh nắng buổi chiều chiếu xiên qua khung cửa sổ nhỏ, soi rõ cảnh tượng trước mặt Minh — và cũng là giây phút cuộc đời anh vỡ vụn.
Trên chiếc giường nơi Thảo vẫn nằm suốt 5 năm qua, lúc này đang có hai người. Không chỉ là Thảo — mà còn có một người đàn ông lạ đang ngồi sát mép giường. Anh ta mặc chiếc áo sơ mi trắng, quần kaki, dáng người cao lớn, gương mặt quen quen, hình như là kỹ thuật viên vật lý trị liệu mà thỉnh thoảng Minh thuê đến hỗ trợ mỗi tuần một buổi.
Nhưng điều khiến Minh sững sờ hơn cả, chính là… Thảo đang ngồi dậy, rõ ràng, vững vàng — không cần điểm tựa. Và đôi tay cô đang nắm chặt lấy tay người đàn ông kia, run rẩy, như thể đang níu giữ một điều gì đó vừa mong manh, vừa nồng nhiệt.
“Thảo…” – Minh lắp bắp, bước chân lảo đảo. Giọng anh khàn đặc, cả người như bị ai đó rút cạn sức lực.
Cả hai người trên giường quay lại. Thảo tròn mắt, khuôn mặt tái đi. Người đàn ông kia giật tay ra khỏi tay cô, đứng bật dậy, lúng túng như một đứa trẻ bị bắt quả tang trộm đồ.
Minh không hét lên. Không chửi. Không đánh. Anh chỉ đứng đó, ánh mắt đầy hỗn độn. “Em… em đi lại được bao lâu rồi?”
Thảo im lặng. Rồi sau vài giây, cô cúi đầu, nói nhỏ như gió thoảng:
“Gần 8 tháng.”
“8 tháng…?” – Minh lặp lại, đầu óc trống rỗng.
Thảo khóc. Lần đầu tiên sau bao năm, nước mắt cô rơi không phải vì nỗi đau thể xác. “Em sợ anh biết… Em sợ ánh mắt của anh, sợ sự kỳ vọng, sợ cả… chính mình. Em không còn biết em là ai nữa. 5 năm qua… em sống như cái bóng. Và khi cơ thể em dần hồi phục… em không biết làm gì với chính mình. Anh cho em tất cả… nhưng em không thể yêu lại anh như xưa nữa…”
Minh lặng thinh. Trái tim anh đau nhói, không phải vì bị phản bội, mà vì cảm giác 5 năm yêu thương, hy sinh của mình… trở nên vô nghĩa. Anh từng nghĩ chỉ cần mình cố gắng, thì tình yêu sẽ chữa lành tất cả. Nhưng anh quên rằng, có những vết thương nằm sâu hơn cả thân thể — nằm ở lòng người.
Gã đàn ông kia định bước ra khỏi phòng, nhưng Minh giơ tay ra hiệu: “Anh không cần rời đi. Tôi chỉ muốn nghe một lời – thành thật.”
Người kia cúi đầu: “Tôi không chủ ý… Nhưng cô ấy cần một người biết lắng nghe. Anh có thể là chồng, là người chăm sóc, nhưng anh không còn là người hiểu cô ấy. Em ấy cô đơn… trong chính tình yêu của anh.”
Minh không nói thêm gì. Anh bước ra khỏi nhà, tay vẫn cầm chiếc ví mình quay về lấy, như một vật chứng cho khoảnh khắc thay đổi tất cả. Con đường về lại tiệm sửa điện như dài gấp đôi. Trời hôm đó chuyển mưa.
Minh dọn ra khỏi căn nhà ấy, về quê ngoại sống một thời gian. Anh không trách móc, cũng không kiện tụng. Đơn ly hôn được anh ký nhanh chóng, để lại nhà cửa cho Thảo. “Coi như tôi trả ơn 5 năm vợ chồng”, anh viết trong tờ đơn với một nét chữ run rẩy nhưng dứt khoát.
Anh trở lại làm giáo viên, nhưng ở một trường làng nhỏ. Cuộc sống chậm rãi hơn, buồn nhiều hơn, nhưng cũng nhẹ nhõm hơn.
Một lần, có người hỏi anh: “Anh có hối hận vì đã hy sinh nhiều đến vậy không?”
Minh lắc đầu, cười buồn:
“Không. Vì khi yêu, người ta đâu tính toán. Nhưng từ giờ, tôi sẽ học cách yêu chính mình trước, rồi mới yêu ai khác.”
Câu chuyện không có kẻ ác hay người tốt tuyệt đối. Minh không sai vì yêu quá nhiều. Thảo không sai vì muốn sống lại cuộc đời mình. Sai lầm lớn nhất… là cả hai đều nghĩ tình yêu sẽ giữ được mọi thứ — kể cả những điều đã chết trong im lặng.