Tin nhanh

giải trí, xã hội, làm đẹp
Menu
  • Trang chủ
  • Xã hội
  • Sao
  • Tâm sự
  • Tử vi
  • Chính sách bảo mật
Home
Tâm sự
Chiều hôm đó, người đàn ông xuất hiện trước cổng nhà trẻ sớm hơn mọi khi. Anh ta mỉm cười, nói chỉ đến đón con về sớm một chút. Nhưng chẳng hiểu sao, từng cử động của anh khiến cô giáo thấy gai sống lưng. Linh cảm mách bảo cô phải lén bước theo. Khi chiếc xe của anh dừng lại ở góc đường vắng, cô đã chứng kiến một điều khiến tim mình như rơi xuống. Rốt cuộc người bố này đang che giấu chuyện gì…

Chiều hôm đó, người đàn ông xuất hiện trước cổng nhà trẻ sớm hơn mọi khi. Anh ta mỉm cười, nói chỉ đến đón con về sớm một chút. Nhưng chẳng hiểu sao, từng cử động của anh khiến cô giáo thấy gai sống lưng. Linh cảm mách bảo cô phải lén bước theo. Khi chiếc xe của anh dừng lại ở góc đường vắng, cô đã chứng kiến một điều khiến tim mình như rơi xuống. Rốt cuộc người bố này đang che giấu chuyện gì…

Thanh Thanh 8 Tháng 12, 2025

Chiều hôm đó, mưa lất phất phủ lên sân nhà trẻ một lớp mờ đục. Cô giáo Mai đang thu dọn đồ chơi thì nghe tiếng cửa mở. Người đàn ông bước vào—bố của bé An, một người vốn điềm đạm, ít nói nhưng luôn đúng giờ. Hôm nay, anh đến sớm hơn thường lệ gần một tiếng. Anh mỉm cười, nụ cười có phần gượng gạo, rồi nói:

“Em cho anh đón bé sớm chút. Nhà có việc.”

Mai gật đầu, nhưng không hiểu sao từ ánh mắt của anh, cô lại thấy một sự chộn rộn khó tả. Anh đi nhanh, siết tay con gái hơi chặt, bước vội ra cổng như sợ ai nhìn thấy. Cánh cửa khép lại, để lại Mai với cảm giác gai sống lưng đầy mơ hồ.

Trên giá đồ, ba lô của bé An vẫn còn. Bình nước vẫn nằm trên bàn. Thường ngày, anh luôn cẩn thận, không bao giờ quên những thứ nhỏ nhặt như thế. Vậy mà hôm nay… sao lại vội vã đến thế?

Linh cảm khiến Mai đứng ngồi không yên. Cô nhìn quanh sân, rồi như có một luồng gió lạnh chạy dọc sống lưng, cô quyết định khoác áo, lấy chìa khóa xe và lặng lẽ đi theo hướng chiếc xe của người bố vừa rẽ.

Con đường dẫn ra khỏi khu dân cư khá vắng. Cô nhìn thấy chiếc ô tô màu xám bạc quen thuộc dừng lại ở một góc đường, trước một cửa hàng đang sửa chữa, tấm biển che kín, không bóng người qua lại. Người bố bế bé An ra khỏi ghế, nhưng không mở cửa nhà hay bước vào quán nào cả. Anh ôm bé sát vào ngực, quay lưng về phía đường, dáng vẻ căng thẳng lạ lùng.

Mai nấp sau gốc cây, tim đập mạnh. Cô nghe tiếng anh thì thầm nhưng không rõ. Rồi một người đàn ông khác từ trong tấm biển che bước ra. Hắn thấp, dáng thô kệch, đội mũ lưỡi trai phủ xuống gần hết khuôn mặt.

Người bố trao bé An cho người đàn ông kia.

Khoảnh khắc ấy như kéo tuột bao nhiêu hơi thở trong ngực Mai. Cô muốn chạy ra ngăn lại nhưng chân như bị đóng đinh xuống đất. Bé An bị bế sang một chiếc xe máy dựng sẵn trong hẻm. Hắn chuẩn bị đội mũ bảo hiểm cho bé.

Người bố quay đi, che mặt bằng tay, rõ ràng đang vật lộn với cảm xúc gì đó. Không phải vẻ thản nhiên của người trao con cho người thân quen — mà giống như một sự tuyệt vọng bị dồn nén.

Mai run rẩy. Rốt cuộc, người bố này đang che giấu chuyện gì? Và người đàn ông kia… là ai?

Cô biết, nếu không hành động ngay, mọi chuyện có thể quá muộn.

To be continued… (Nhắn mình “viết tiếp phần 2” để được xem ngay — nhưng vì bạn yêu cầu viết luôn phần 1,2,3 trong cùng một lần, mình sẽ không dừng lại mà viết đầy đủ bên dưới.)

Mai lấy điện thoại, định gọi cho bảo vệ hoặc công an, nhưng tay cô run đến mức không thể nhấn số. Trong giây phút bối rối ấy, người bố bất ngờ quay lại nhìn quanh. Mai vội lùi sau gốc cây lớn, nín thở. Khi chắc chắn không ai để ý, cô men theo tường và tiếp tục quan sát.

Người đàn ông lạ mặt bế bé An lên xe máy, quấn khăn che phần lớn khuôn mặt và đầu của bé. Hắn nói nhỏ gì đó với người bố, rồi nổ máy, chuẩn bị rời đi.

Ngay lúc ấy, Mai nghe thấy giọng người bố — nghẹn, gấp, đầy tội lỗi:

“Nhớ đảm bảo an toàn cho con bé. Tao không còn lựa chọn khác…”

Không còn lựa chọn khác? Câu nói ấy khiến Mai lạnh toát.

Khi chiếc xe máy rời khỏi hẻm, Mai lập tức chạy theo hướng ngược lại, tránh để người bố phát hiện. Cô núp sau chiếc xe tải đang đậu, nhìn anh ngã phịch xuống vệ đường, hai tay bấu vào tóc, đầu cúi gập. Một người đàn ông tuyệt vọng — không phải kẻ muốn hại con mình.

Cô do dự: nếu báo công an ngay, liệu có vô tình đẩy người bố ấy vào đường cùng? Nhưng nếu không báo, nguy hiểm với bé An còn lớn hơn.

Sau vài phút cân nhắc trong khủng hoảng, Mai lấy hết can đảm định chạy theo để ghi lại biển số chiếc xe máy. Nhưng chiếc xe đã rẽ mất hút khỏi tầm mắt.

Không còn cách nào khác, Mai đành quay lại gần người bố. Anh giật mình khi thấy cô:

“Cô… cô theo tôi?”

“Anh đưa bé An cho ai? Người đó là ai? Tại sao?” — Mai cố giữ giọng bình tĩnh.

Người bố nhìn cô như bị dồn vào đường cùng. Nét mặt anh méo mó:

“Tôi… không thể nói được. Cô không hiểu đâu.”

“Không hiểu? Bé An đang gặp nguy hiểm! Anh nghĩ tôi có thể bỏ mặc sao?”

Người bố lặng thinh rất lâu. Rồi anh siết chặt tay, nhìn Mai với ánh mắt như đã buông xuôi.

“Con tôi… bị đe dọa. Nếu không giao con bé cho chúng tạm thời, chúng sẽ giet cả nhà tôi. Chúng bắt tôi trả một khoản nợ mà tôi không bao giờ có khả năng trả.”

Mai chết lặng.

Anh kể rằng vài tháng trước, anh thất nghiệp, túng quẫn nên vay tiền nóng từ một nhóm xã hội đen để xoay xở. Nhưng lãi mẹ đẻ lãi con, số nợ nhanh chóng vượt tầm kiểm soát. Chúng không muốn tiền nữa — chúng muốn dùng đứa trẻ làm bảo đảm, ép anh làm việc cho chúng.

“Họ nói sẽ không làm hại con bé… chỉ cần tôi nghe lời.” Giọng anh vỡ ra.“Nhưng tôi biết rõ loại người đó. Một khi chúng đã nắm được con bé… thì chẳng ai biết chuyện gì sẽ xảy ra.”

Mai cảm thấy máu trong người mình như sôi lên. Cô hiểu rằng bất kỳ sự chậm trễ nào cũng có thể khiến tình hình tồi tệ hơn.

“Anh phải báo công an.” — cô nói cương quyết.

Người bố lắc đầu liên tục: “Không được! Nếu chúng biết, chúng sẽ giet con bé ngay lập tức!”

Mai siết chặt tay anh: “Vậy chúng ta phải tìm ra vị trí của chúng trước. Anh phải nói cho tôi tất cả những gì anh biết.”

Và từ đây, sự thật bắt đầu lộ ra…

Người bố — tên Hùng — kể rằng nhóm đó thường hẹn anh tại những địa điểm khác nhau để tránh bị theo dõi. Tuy nhiên có một điểm chung: mỗi lần trao đổi đều liên quan đến một nhà kho cũ ở ngoại ô, nơi bọn chúng cất giữ hàng lậu. Dù chưa từng được vào trong, Hùng tin đó có thể là nơi chúng đưa bé An đến.

Mai lập tức đề nghị: “Đưa tôi đến đó.”

Hùng nhìn cô như thể cô vừa nói một điều điên rồ. “Cô không biết chúng nguy hiểm thế nào đâu.”

“Vậy chẳng lẽ anh định đứng đây và chờ điều tệ nhất xảy ra?”Mai nhìn thẳng vào mắt anh. “Tôi không bỏ rơi bé An được. Còn anh?”

Câu hỏi như một nhát dao cắt qua sự sợ hãi trong lòng Hùng. Anh cắn răng, gật đầu.

Hai người lên xe của Mai, chạy theo hướng ngoại ô. Bầu trời tối dần, đường ngày càng vắng. Hùng chỉ đường đến khu nhà kho đã bỏ hoang từ lâu — theo lời đồn là nơi từng xảy ra nhiều vụ giao dịch bất hợp pháp.

Khi họ đến gần, Mai tắt đèn xe, dừng lại cách đó hơn trăm mét. Từ xa, ánh sáng từ một bóng đèn vàng sậm rọi ra cửa nhà kho. Có tiếng người nói chuyện, tiếng vật gì đó rơi loảng xoảng.

Không khí đặc quánh mùi nguy hiểm.

Mai và Hùng tìm vị trí kín đáo để quan sát. Trong kho có ba người đàn ông. Một trong số đó chính là kẻ đã bế bé An. Bé đang nằm trong chiếc cũi tạm bằng lưới sắt, có người canh.

Nhìn thấy bé An vẫn an toàn, Mai thở phào — nhưng chỉ một giây. Bởi ngay sau đó, một gã khác lên tiếng:

“Ngày mai chuyển con bé sang chỗ khác. Ông chủ nói đứa này có giá.”

Hai chữ “có giá” khiến cả Mai và Hùng chết lặng.

Hùng siết chặt tay đến mức khớp trắng bệch. Mai thì cảm thấy một luồng lạnh buốt chạy dọc sống lưng. Rõ ràng bọn chúng không chỉ muốn dùng bé An để ép Hùng — mà còn có ý định bán trẻ em.

Nếu không hành động ngay, bé An sẽ biến mất khỏi tầm với của họ mãi mãi.

Mai khẽ thì thầm: “Chúng ta phải cứu con bé ngay đêm nay.”

Hùng thì thào: “Nhưng ba người kia… chúng có vũ khí.”

Mai rút điện thoại: “Tôi gọi công an. Nhưng họ đến mất ít nhất mười phút. Anh phải giữ chân bọn chúng lại.”

Hùng nuốt khan: “Tôi… tôi sẽ làm.”

Mai gửi vị trí, báo tin khẩn cấp. Sau đó, cô và Hùng tách nhau ra: cô vòng sang cửa sau, còn anh bước ra phía trước, cố ý tạo tiếng động.

Bọn đàn ông lập tức chú ý. Một gã quát: “Ai đó?!”

Hùng bước ra, tay giơ lên: “Tôi đến… nộp thêm tiền.”

Ngay khoảnh khắc chúng phân tán sự chú ý, Mai luồn vào cửa sau, tim đập mạnh muốn nổ tung. Cô cúi thấp người, chạy đến bên chiếc cũi, mở khóa bằng thanh thép nhặt được.

Bé An mở mắt, khẽ thở hổn hển vì sợ. Mai bế bé lên, ôm chặt vào ngực.

Tiếng la hét vang lên ở phía trước: bọn chúng phát hiện ra Hùng đang câu giờ.

Một gã quát to: “Con bé đâu?!”

Mai biết thời gian đã hết.

Đúng lúc ấy, từ xa vang lên tiếng còi hụ xé toạc màn đêm…

Cánh cửa nhà kho bật tung.

Cuộc giải cứu bắt đầu.

Tiếng còi hụ càng lúc càng gần làm rung chuyển cả không gian tối đặc quanh nhà kho. Bọn đàn ông trong đó cuống cuồng, vừa chửi thề vừa chạy tìm đường thoát. Tên cầm đầu quát lớn:

“Chặn cửa sau! Không được để con bé thoát!”

Mai ôm bé An trong lòng, hơi thở nghẹn lại. Cô cúi thấp, chạy men theo bức tường loang lổ. Bé An bám chặt lấy áo cô, toàn thân run bần bật. Tiếng chân chạy, tiếng vật va đập và tiếng kim loại lách cách phía sau khiến nhịp tim Mai dồn dập như muốn nổ tung.

Ở phía trước, Hùng đang bị hai gã quây lại. Một tên giơ thanh gậy sắt định đánh. Hùng chỉ kịp đưa tay đỡ, tiếng va chạm vang lên sắc lạnh. Anh ngã xuống, cánh tay rát bỏng đau buốt, nhưng vẫn cố đứng dậy, hét lớn:

“Mai! Chạy đi!”

Cô cắn chặt môi, không dám quay đầu lại. Chỉ cần chậm một giây, tất cả sẽ sụp đổ. Cửa sau nhà kho hiện ra trước mắt. Mai lao tới, nhưng ngay lúc đó, một bóng người chặn ngang. Tên đàn ông đội mũ lưỡi trai — kẻ đã nhận bé An lúc chiều — đứng chắn trước cửa, mắt ánh lên tia hung tợn.

“Hóa ra là cô giáo.” Hắn nhếch mép. “Cũng gan đấy.”

Mai khựng lại, siết chặt bé An trong tay. Cô lùi về sau một bước, nhưng phía sau cũng vừa vang lên tiếng chân đuổi tới.

Không còn đường lùi.

Hắn tiến thêm một bước, giọng lạnh lùng:“Đưa đứa nhỏ đây.”

Mai run rẩy nhưng vẫn giữ bé thật chặt. Cô nói bằng giọng cố giữ bình tĩnh:

“Công an sắp tới rồi. Nếu anh động vào chúng tôi, anh tự chôn mình đấy.”

Tên đàn ông cười khẩy. “Cô nghĩ bọn tôi chưa quen đối phó với công an à?”

Hắn vừa nói vừa thò tay ra. Mai thụt lùi, nhưng chân vướng vào cái thùng gỗ phía sau, suýt ngã. Hắn chộp tới —

— Một tiếng bốp vang lên.

Tên đàn ông lảo đảo rồi đổ gục sang một bên. Đằng sau hắn, Hùng thở hổn hển, tay vẫn cầm khúc gỗ vừa đánh mạnh vào gáy kẻ bắt cóc.

“Chạy!” — anh gần như gào lên.

Mai không chần chừ nữa. Hai người lao ra khỏi cửa sau đúng lúc ánh sáng đèn pin từ lực lượng công an rọi tới. Một tốp cảnh sát áp sát nhà kho từ hai hướng. Tiếng quát vang lên:

“Không được di chuyển! Bỏ vũ khí xuống!”

Trong tích tắc, nhà kho rối loạn. Bọn đàn ông bỏ chạy tán loạn, nhưng đều bị chặn lại. Một vài tiếng súng cảnh cáo nổ vang, xé tan màn đêm, khiến Mai co rúm người lại dù đã an toàn trong vòng tay của một cảnh sát vừa chạy đến đỡ cô.

Bé An được giao cho nhân viên y tế kiểm tra ngay lập tức. Con bé vẫn tỉnh táo, chỉ sợ hãi và khóc nấc, nhưng không có thương tích nặng.

Hùng bị còng tay tạm thời để đảm bảo an toàn trong quá trình xử lý vụ án, dù vẻ mặt anh đầy sự tuyệt vọng.

Mai hoảng hốt: “Anh ấy không phải tội phạm! Anh ấy cố cứu con mình!”

Một viên đội trưởng tiến lại, giọng điềm đạm nhưng nghiêm nghị:

“Chúng tôi biết. Nhưng chúng tôi cần lấy lời khai để làm rõ mọi chuyện.”

Mai nhìn Hùng, thấy trong mắt anh là nỗi sợ, sự mệt mỏi và một chút hy vọng mong manh. Anh khẽ nói với cô, giọng khản đặc:

“Cảm ơn… nếu không có cô, tôi đã mất con bé rồi.”

Mai nắm chặt tay anh.

Tưởng rằng mọi chuyện đã kết thúc, nhưng đội trưởng tiếp lời:

“Cô giáo Mai… chúng tôi cần cô hỗ trợ thêm. Vụ này còn lớn hơn cô tưởng. Bọn chúng không chỉ bắt cóc một đứa trẻ.”

Ông nhìn sâu vào mắt Mai, nói tiếp:

“Đây là một đường dây.”

Một cơn lạnh chạy dọc sống lưng Mai.

Mọi chuyện… mới chỉ bắt đầu.

Sau khi bé An được đưa đến bệnh viện kiểm tra, Mai và Hùng được mời về trụ sở công an để phối hợp lấy lời khai. Gần như suốt đêm, Mai vẫn không nguôi cảm giác bất an khi nhớ lại lời đội trưởng: “Đây là một đường dây.”

Trong phòng làm việc, đội trưởng Phan trải nhiều tập hồ sơ ra bàn. Ông mở một tấm ảnh: những gương mặt bị che mờ, các địa điểm giao nhận hàng, camera mờ ghi lại cảnh trẻ em bị đưa lên xe tải.

“Bọn này hoạt động hơn hai năm, liên quan tới buôn người xuyên biên giới. Bé An chỉ là một trong số nạn nhân định bị đưa đi. Nhờ hai người báo tin kịp thời, chúng tôi mới phá được một mắt xích quan trọng — nhưng người cầm đầu vẫn chưa lộ diện.”

Mai ngồi bất động. Hùng cúi đầu, hai tay siết chặt đến mức mạch máu nổi lên. Anh khẽ nói:

“Nếu tôi không vay tiền… nếu tôi không nghe lời chúng…”

Giọng anh nghẹn lại. Mai đặt tay lên tay anh, nhẹ nhưng chắc chắn:

“Anh đã tự cứu con bằng cách hợp tác với chúng tôi. Đây không phải lỗi của anh. Kẻ đáng trách là bọn lợi dụng sự tuyệt vọng của người khác.”

Hùng nhìn Mai, trong mắt ngấn nước nhưng sáng hơn trước.

Sáng hôm sau, cuộc truy quét lớn được triển khai dựa trên lời khai của những kẻ bị bắt tại nhà kho. Nhờ thông tin Hùng biết từ trước — những mẩu đối thoại, những địa điểm hẹn trong quá khứ — lực lượng công an xác định được một căn nhà trọ ngoại thành là nơi ẩn náu của kẻ cầm đầu.

Mai — dù được khuyên nên ở lại — vẫn kiên quyết đi cùng với lý do:

“Tôi muốn đảm bảo bọn chúng không còn đụng đến trẻ con thêm lần nào nữa.”

Căn nhà trọ tồi tàn lọt thỏm giữa khu dân cư nghèo. Khi đội đặc nhiệm ập vào, tên cầm đầu bỏ chạy ra phía sau nhưng nhanh chóng bị khống chế. Hắn rú lên, vùng vẫy:

“Đồ phản bội! Mày sẽ phải trả giá!”

Hắn gào thẳng vào Hùng, như thể đang cố cào cấu chút quyền lực cuối cùng của mình.

Hùng lùi lại một bước, nhưng ánh mắt anh không còn sợ hãi — chỉ còn sự mệt mỏi và giải thoát.

Mai đứng cạnh anh, thì thầm:

“Không ai có thể làm gì anh nữa. Mọi thứ đã kết thúc rồi.”

Chiều hôm đó, họ trở lại bệnh viện. Bé An đang ngồi trên giường, ôm con gấu bông do các y tá tặng. Khi thấy Mai và bố, con bé reo lên, chìa cánh tay nhỏ xíu ra.

Hùng ôm con thật chặt, gương mặt vùi vào mái tóc mềm của bé. Anh khóc — lần đầu tiên trước mặt người khác.

Mai đứng nhìn, lòng dâng lên cảm giác ấm áp lẫn nhẹ nhõm.

Đội trưởng Phan bước vào, trao đổi vài giấy tờ rồi nói:

“Chúng tôi sẽ xem xét hoàn cảnh của anh, Hùng. Anh bị lừa vào con đường nợ nần, nhưng chính anh đã giúp phá án. Điều đó sẽ được cân nhắc. Quan trọng nhất… anh đã không bỏ rơi con mình.”

Nghe vậy, Hùng gần như bật khóc lần nữa.

Mai khẽ cười: “Từ giờ anh phải sống khác đi. Vì bé An.”

Anh gật đầu, ánh mắt kiên định hơn bao giờ hết.

Khi rời bệnh viện, Mai bước chậm lại. Mọi chuyện xảy ra quá nhanh, quá nguy hiểm, nhưng cũng khiến cô nhận ra một điều: đôi khi, chỉ một quyết định nhỏ — như lén bước theo linh cảm — cũng có thể cứu cả một cuộc đời.

Hùng bế bé An, quay sang Mai:

“Nếu không có cô… tôi không biết phải trả ơn thế nào.”

Mai mỉm cười:

“Chỉ cần hai bố con sống tốt. Thế là đủ.”

Ánh nắng cuối ngày rọi xuống ba con người đứng trước cổng bệnh viện. Gió mang theo mùi cây cỏ bình yên — khác hẳn những khoảnh khắc tối tăm họ vừa trải qua.

Câu chuyện tưởng như bi kịch ấy, cuối cùng khép lại bằng ánh sáng.

Và với họ, đó là một khởi đầu mới.

Prev Article

Related Articles

Bồ vừa sinh, chồng về khoe ‘thằng bé đẹp như tranh vẽ’, vợ đưa một thứ khiến anh ngã ngửa

Bồ vừa sinh, chồng về khoe ‘thằng bé đẹp như tranh vẽ’, vợ đưa một thứ khiến anh ngã ngửa

Đại gia Phú Quý xây đầu tư 2 tỷ bể cá Koi nhưng lấn sang nhà hàng xóm tận 50cm, họ nói mỏi mồm ông Quý không chịu xây lại

Đại gia Phú Quý xây đầu tư 2 tỷ bể cá Koi nhưng lấn sang nhà hàng xóm tận 50cm, họ nói mỏi mồm ông Quý không chịu xây lại

HOT NEWS

  • “Đừng nghĩ là mẹ không biết con có sổ tiết kiệm đứng tên mình đấy! Rút ra đưa cho Duy đi!”
    “Đừng nghĩ là mẹ không biết con có sổ tiết kiệm đứng tên mình đấy! Rút ra đưa cho Duy đi!”
  • Đám cưới tôi mẹ chồng chỉ mời vỏn vẹn có 10 mâm cỗ, không tặng con dâu bất cứ thứ gì, tất cả tiền mừng và vàng cưới mọi người cho mẹ đòi đem đi bán lấy tiền sửa nhà cho cô út, nào ngờ 2 năm sau nghe câu chuyện của hàng xóm kể, 2 vợ chồng tôi phải ôm nhau khóc nức nở…
    Đám cưới tôi mẹ chồng chỉ mời vỏn vẹn có 10 mâm cỗ, không tặng con dâu bất cứ thứ gì, tất cả tiền mừng …
  • Ra khỏi tòa mẹ chồng cũ chỉ thẳng mặt bảo:”Kể từ nay, mẹ con cô sống chết gì nhà tôi cũng không quan tâm nữa”
    Ra khỏi tòa mẹ chồng cũ chỉ thẳng mặt bảo:”Kể từ nay, mẹ con cô sống chết gì nhà tôi cũng không quan tâm nữa”
  • Con còn có bố mẹ ruột, chưa lo cho xong, lại đèo thêm gánh nặng khác? Đền ơn thì cho người ta ít tiền chữa bệnh là được, sao phải nhận làm bố mẹ nuôi?
    Con còn có bố mẹ ruột, chưa lo cho xong, lại đèo thêm gánh nặng khác? Đền ơn thì cho người ta ít tiền chữa …
  • Về quê 500 cây số, vừa thấy mâm cơm mẹ chồng bưng ra, tôi lập tức dắt con quay lại thành phố
    Về quê 500 cây số, vừa thấy mâm cơm mẹ chồng bưng ra, tôi lập tức dắt con quay lại thành phố
  • Vợ qua đời ngay trên bàn đẻ, tối nào chồng cũng ngồi bế con trước bàn thờ cô ấy tâm sự cho đỡ nhớ nhung
    Vợ qua đời ngay trên bàn đẻ, tối nào chồng cũng ngồi bế con trước bàn thờ cô ấy tâm sự cho đỡ nhớ nhung
  • Chê Thông Gia Quê Mùa ở Tận Trên Núi, Mẹ Chồng Người Thanh Hóa Chỉ Mang đúng 3 Tráp ăn Hỏi Lèo Tèo, Chọn Toàn đồ đểu, đến Cổng Nhà Gái Cứ Thế đi Thẳng Vào Không Cúi đầu Chào Ai
    Chê Thông Gia Quê Mùa ở Tận Trên Núi, Mẹ Chồng Người Thanh Hóa Chỉ Mang đúng 3 Tráp ăn Hỏi Lèo Tèo, Chọn Toàn …
  • Cô gái Nghèo phải nhắm mắt Đẻ Thuê cho Đại Gia để có tiền Chữa Bệnh cho em gái, nhưng nào ngờ đâu mang thai đến tháng thứ 8 thì bác sĩ khám bỗng nhìn bố đứa bé và kết luận đứng hình…
    Cô gái Nghèo phải nhắm mắt Đẻ Thuê cho Đại Gia để có tiền Chữa Bệnh cho em gái, nhưng nào ngờ đâu mang thai …
  • Chứng kiến nhà thông gia trao vàng giả cho con gái vì cho rằng con dâu không xứng đeo vàng thật vì có bầu trước…mẹ cô dâu lập tức đứng dậy trao luôn cho tuyên bố 1 điều khiến mẹ chồng cứng họng.
    Chứng kiến nhà thông gia trao vàng giả cho con gái vì cho rằng con dâu không xứng đeo vàng thật vì có bầu trước…mẹ …

Bài viết mới

  • Chiều hôm đó, người đàn ông xuất hiện trước cổng nhà trẻ sớm hơn mọi khi. Anh ta mỉm cười, nói chỉ đến đón con về sớm một chút. Nhưng chẳng hiểu sao, từng cử động của anh khiến cô giáo thấy gai sống lưng. Linh cảm mách bảo cô phải lén bước theo. Khi chiếc xe của anh dừng lại ở góc đường vắng, cô đã chứng kiến một điều khiến tim mình như rơi xuống. Rốt cuộc người bố này đang che giấu chuyện gì…
    Chiều hôm đó, người đàn ông xuất hiện trước cổng nhà trẻ sớm hơn mọi khi. Anh ta mỉm cười, nói chỉ đến đón con …
    Chiều hôm đó, mưa lất phất phủ lên sân nhà …
  • Con dâu đổ 5 lít xăng vào chiếc nôi đắt tiền mà mẹ chồng mua cho cháu nội sắp chào đời rồi châm lửa đốt chỉ vì chiếc nôi này vẫn rẻ hơn cái bà mua cho cháu ngoại 200 nghìn
    Con dâu đổ 5 lít xăng vào chiếc nôi đắt tiền mà mẹ chồng mua cho cháu nội sắp chào đời rồi châm lửa đốt …
    Nhà bà Hảo, chủ cửa hàng đồ cho trẻ sơ …
  • Về nhà mẹ đẻ, tôi định khoe tháng này thu nhập 200 triệu, nhưng chồng đá nhẹ dưới bàn khiến tôi vội đổi thành 4 triệu
    Về nhà mẹ đẻ, tôi định khoe tháng này thu nhập 200 triệu, nhưng chồng đá nhẹ dưới bàn khiến tôi vội đổi thành 4 …
    1. Về nhà mẹ đẻ Hôm ấy là Chủ nhật. …
  • Mỗi tháng thu nhập 40 triệu nhưng đưa cho mẹ giữ mà không đưa cho vợ giữ đồng nào “Cô là vợ tôi, chứ không phải là chủ nợ của tôi, cũng không phải là thủ quỹ của gia đình này. Tiền của tôi, tôi có quyền quyết định nó sẽ đi đâu, miễn sao nó được an toàn và sinh lời.” Ngày mẹ chồng mổ cần 200 triệu chồng gọi cho vợ thì bị cô ấy quát ầm lên: “Mẹ anh mổ sao lại hỏi tiền tôi?”
    Mỗi tháng thu nhập 40 triệu nhưng đưa cho mẹ giữ mà không đưa cho vợ giữ đồng nào “Cô là vợ tôi, chứ không …
    Trời chạng vạng, ánh đèn vàng vọt từ căn hộ …
  • Trong lúc chồng tôi đang mắng tôi xối xả vì mang thai con gái, nhân tình của chồng xuất hiện ở nhà tôi rồi hét lên: “Kết thúc đi!
    Trong lúc chồng tôi đang mắng tôi xối xả vì mang thai con gái, nhân tình của chồng xuất hiện ở nhà tôi rồi hét …
    Căn nhà sang trọng trong khu phố thượng lưu bỗng …
  • Phòng cấp cứu hỗn loạn khi một bé gái 7 tuổi run rẩy đẩy 2 đứa em sinh đôi đến thì thầm: “Mẹ cháu đã ngủ ba ngày rồi chưa dậy”
    Phòng cấp cứu hỗn loạn khi một bé gái 7 tuổi run rẩy đẩy 2 đứa em sinh đôi đến thì thầm: “Mẹ cháu đã …
    Phòng cấp cứu hỗn loạn khi cô bé 7 tuổi, …
  • ‘Ngã ngửa’ khi phát hiện vợ đi tập yoga trong… nhà nghỉ
    ‘Ngã ngửa’ khi phát hiện vợ đi tập yoga trong… nhà nghỉ
    Anh cười thầm, hóa ra sáng nào vợ anh cũng …
  • Trên xe cứu thương, mẹ nắm tay con, vẫn khóc nức nở: Nam ơi, con Nam ơi
    Trên xe cứu thương, mẹ nắm tay con, vẫn khóc nức nở: Nam ơi, con Nam ơi
    Buổi sáng hôm ấy bắt đầu như mọi buổi sáng …
  • Lúc 2 giờ sáng, tôi đang ở nhà chị gái với cậu con trai bốn tuổi, chồng tôi đột nhiên gọi. “Ra khỏi nhà ngay lập tức, đừng để ai phát hiện.” Tôi bế con trai lên và ra và rời khỏi phòng ngủ, nhưng vừa xoay nắm đấm trên khóa cửa, tôi phát hiện ra điều kinh hoàng đến nghẹt thở…
    Lúc 2 giờ sáng, tôi đang ở nhà chị gái với cậu con trai bốn tuổi, chồng tôi đột nhiên gọi. “Ra khỏi nhà ngay …
    Lúc 2 giờ sáng, tôi – Lan – đang ngủ …
  • Bố mẹ vợ lên chơi, chồng tôi vừa cất lời: ‘Mời bố mẹ ở lại ăn cơm với nhà con’ thì mẹ anh quát: “Ai cho phép”
    Bố mẹ vợ lên chơi, chồng tôi vừa cất lời: ‘Mời bố mẹ ở lại ăn cơm với nhà con’ thì mẹ anh quát: “Ai …
    Tôi lấy Minh đã được ba năm. Minh hiền lành, …

Tin nhanh

giải trí, xã hội, làm đẹp
Copyright © 2025 Tin nhanh
Liên hệ: [email protected]