Tiếng chuông điện thoại báo tin nhắn đến vang lên khô khốc giữa không gian nồng nặc mùi thuốc sát trùng. Thương cố nhướng đôi mắt mệt mỏi nhìn vào màn hình. Là tin nhắn của nhà trường: “Thông báo nộp học phí lần 3” Thương buông điện thoại, nước mắt trào ra nóng hổi, trong ngời cô còn đúng 500 nghìn lấy đâu ra 500 triệu đóng học phí cho con. Hôm nay bác hàng xóm bận không trông giúp con bé được nên đứa con 4 tuổi của cô phải vào viện cùng với mẹ. Cô đang nằm ở khoa Ung bướu, chờ phẫu thuật khối u dạ dày.
Hùng – chồng cô – đang ở đâu? Cách đây hai ngày, Hùng bảo phải đi công tác Châu Âu gấp để ký hợp đồng lớn, hứa khi về sẽ có tiền lo viện phí cho cô. Thương tin chồng, nuốt nước mắt tiễn anh đi, dù trong lòng cô đang sợ hãi tột độ trước ca mổ sinh tử. Trước khi đi Hùng đã mang hết số tiền hiện có trong nhà. Cánh cửa phòng bệnh mở ra. Bà Tư – mẹ chồng Thương – tay xách nách mang bước vào. Bà lặn lội từ quê lên, mang theo con gà mái dầu và chục trứng gà so. Nhìn thấy con dâu xanh xao, gầy rộc đi vì những đợt truyền hóa chất, bà Tư rơm rớm nước mắt.
“Thằng Hùng đâu con? Vợ nằm đây mà nó đi đâu biệt tăm thế này?” Bà Tư vừa múc cháo vừa hỏi. Thương vội giấu điện thoại, cố cười gượng: “Anh ấy đi công tác Châu Âu mẹ ạ. Chuyến này quan trọng lắm, kiếm được nhiều tiền để chữa bệnh cho con.”
Bà Tư thở dài, nhìn đứa cháu nội – con Tít – đang ngồi co ro gặm chiếc bánh mì không ở góc giường. Đôi giày của con bé đã há mõm, chiếc áo khoác thì ngắn cũn cỡn. Bà xót xa ôm cháu vào lòng: “Bố đi làm kiếm tiền to mà để con gái rách rưới thế này à?” Đúng lúc đó, con bé reo lên ngây thơ: “Bà ơi! Bố đang trên tivi này! Bố được đi chơi tuyết đẹp lắm!”
Thương giật mình. Con bé đang cầm chiếc máy tính bảng cũ cô dùng để dỗ con ăn, lướt Facebook. Bà Tư cầm lấy máy, nheo mắt nhìn. Trên màn hình là một video livestream trực tiếp. Hùng đang đứng giữa khung cảnh tuyết trắng xóa lãng mạn ở Paris, tháp Eiffel sừng sững phía sau. Nhưng anh ta không đi một mình. Bên cạnh Hùng là một cô gái trẻ đẹp, sành điệu, khoác áo lông thú xa xỉ. Và đau đớn hơn cả, Hùng đang công kênh một đứa bé trai trạc tuổi con Tít trên vai.
Trong video, Hùng cười rạng rỡ, nói vào ống kính: “Giáng sinh an lành nhé cả nhà! Chuyến này thưởng cho bà xã và con trai cưng vì đã vất vả suốt năm qua.” Cô bồ nhí hôn chụt vào má Hùng, nũng nịu: “Cảm ơn chồng yêu, cái túi Hermes anh mua cho em đẹp lắm.”
Chiếc máy tính bảng rơi khỏi tay bà Tư xuống nệm. Thương thì chết lặng, nỗi đau thể xác dường như không thấm vào đâu so với nhát dao vừa đam thẳng vào tim. Hóa ra, “chuyến công tác” của anh là thế này. Anh đưa nhân tình và con riêng đi hưởng thụ, mặc kệ vợ nằm chờ chết, mặc kệ con gái ruột không có người chăm cũng không có tiền đóng học.
Thương òa khóc nức nở, tiếng khóc uất nghẹn dồn nén bao lâu nay vỡ òa. Cô định gọi điện cho Hùng nhưng bà Tư ngăn lại. Bà Tư không khóc. Gương mặt khắc khổ của người đàn bà nhà quê bỗng đanh lại, đôi mắt rực lên một sự quyết đoán đáng sợ. Bà nhìn con dâu, rồi nhìn đứa cháu nội tội nghiệp. “Nín đi con. Khóc lóc lúc này chỉ làm trò cười cho thiên hạ thôi. Nó cạn tình thì mình cạn nghĩa. Mẹ vẫn còn đây, mẹ sẽ không để mẹ con con chết đâu.”
Bà Tư rút trong túi áo bà ba ra một chiếc điện thoại “cục gạch”, bấm số gọi cho ai đó. Giọng bà vang lên, rành rọt và lạnh lùng, khác hẳn vẻ hiền lành thường ngày: “A lô, chú Luật sư Bình đấy hả? Tôi là bà Tư đây. Chú mang giấy tờ miếng đất hương hỏa rộng 2000 mét vuông mặt tiền phố huyện sang đây ngay cho tôi. Có người trả 10 tỷ hôm trước đúng không? Tôi bán. Bán ngay lập tức!”
Thương hoảng hốt: “Mẹ! Đó là đất hương hỏa bố để lại, mẹ định để dành cho anh Hùng làm vốn mà…” Bà Tư gạt đi: “Vốn liếng gì cho cái ngữ ấy! Nó không xứng đáng nhận một tấc đất nào của dòng họ này nữa.” 30 phút sau, luật sư và người mua đất có mặt tại bệnh viện (vì người mua đã theo đuổi mảnh đất này từ lâu). Bà Tư ký giấy bán đất nhanh gọn. Cầm số tiền đặt cọc lớn trong tay, bà đóng ngay viện phí trọn gói cho Thương, nộp tiền học cho cháu, và gửi phần còn lại vào sổ tiết kiệm đứng tên riêng của Thương.
3 ngày sau khi con dâu tỉnh táo sau ca mổ, bà liền lấy điện thoại của con dâu gọi zalo cho con trai. Hùng thấy vợ gọi, định tắt, nhưng nghĩ thế nào hắn lại bắt máy, giọng ngọt ngào: “Vợ à, anh đang họp với đối tác, nhớ em lắm…”. Nhưng hiện lên màn hình không phải là Thương, mà là khuôn mặt giận dữ của bà Tư.
“Thằng khốn nạn!” Tiếng bà Tư vang lên sang sảng. Hùng tái mét mặt Bà Tư giơ tờ giấy xác nhận bán đất và tờ đơn ly hôn mà bà vừa bảo luật sư soạn giúp Thương lên trước màn hình.
“Mày mở to mắt ra mà nhìn. Mảnh đất mặt tiền mày vẫn lăm le xin tao sang tên để thế chấp ngân hàng làm ăn, tao vừa bán rồi! Tao bán để lấy tiền cứu mạng vợ mày, nuôi con trai mày ăn học, cái việc mà mày – một thằng bố tồi tệ – không làm được!”
Hùng lắp bắp, mồ hôi vã ra như tắm giữa trời tuyết lạnh: “Mẹ… mẹ điên rồi! Đất đó trị giá cả chục tỷ, là tương lai của con…”
“Tương lai của mày đã chấm dứt từ khoảnh khắc mày bỏ mặc vợ con đi hú hí với con hồ ly tinh kia rồi! Tao tuyên bố từ mặt mày. Từ nay, tài sản của tao chỉ dành cho cái Thương và con Tit. Còn mày, thẻ tín dụng mày đang quẹt là thẻ phụ từ tài khoản của tao, tao vừa báo ngân hàng khóa lại rồi. Để xem không có tiền, ‘đối tác’ của mày còn yêu mày không!” Nói xong, bà Tư cúp máy cái rụp.
Ở đầu cầu Paris, Hùng chết điếng người. Tiếng tút dài vô tận. Cô bồ nhí nghe thấy thẻ bị khóa, mặt biến sắc, lập tức buông tay Hùng ra. Hàng ngàn bình luận chửi rủa bắt đầu nhảy lên liên tục trên màn hình điện thoại của hắn. Hắn đứng trơ trọi giữa trời Âu, túi rỗng tuếch, danh dự mất sạch, và đường về nhà cũng đã bị chính mẹ ruột chặt đứt.
Trong bệnh viện, Thương ôm chầm lấy mẹ chồng, nước mắt vẫn rơi nhưng là giọt nước mắt của sự giải thoát và biết ơn. Bà Tư vỗ về con dâu, ánh mắt kiên định: “Yên tâm chữa bệnh, con trai của mẹ mẹ dạy hỏng thì mẹ bỏ, nhưng con dâu hiếu thảo thì mẹ quyết không buông.”

