Ngày Mai phát hiện chồng ngoại tình, cô không gào khóc, không đập phá, cũng chẳng ghen tuông điên dại như người ta vẫn nghĩ. Đêm đó, sau khi nhìn thấy tin nhắn “Anh nhớ em, ngủ ngon nhé” hiện lên trên màn hình điện thoại chồng, Mai chỉ mím môi, lặng lẽ tắt máy.
Cô hiểu — cuộc hôn nhân này đã bắt đầu rạn. Nhưng thay vì lao vào đánh ghen, Mai chọn cách im lặng và tính toán. Cô biết rõ người đàn ông này mê danh, thích được khen, dễ xiêu lòng khi vợ “ngọt giọng”.
Và thế là, những ngày sau đó, Mai thay đổi hoàn toàn. Cô nấu ăn ngon hơn, nói năng nhẹ nhàng hơn, thậm chí còn hay cười với chồng — khiến Long tưởng vợ chẳng hề hay biết chuyện mình lăng nhăng bên ngoài.
Rồi cô bắt đầu “diễn”. “Anh à, bạn em đang mở chỗ kinh doanh nhỏ, em muốn góp ít vốn, biết đâu kiếm thêm chút cho gia đình mình…”, “Anh ơi, em muốn học thêm mảng đầu tư online, người ta bảo lợi nhuận tốt lắm, anh cho em ít vốn thử xem sao…”…
Nghe vợ nói thế, Long thấy hả dạ. Anh nghĩ: vợ mình vẫn ngoan, vẫn phụ thuộc, đâu có biết gì đâu mà ghen. Và thế là, anh rút tiền, “cho vợ tự tin làm ăn” — nào ngờ, chính lúc đó, Mai âm thầm thu vén lại từng đồng.
3 tháng sau, cô âm thầm mua được căn nhà nhỏ, đứng tên mẹ ruột “để phòng xa”. Trong tài khoản của cô, cũng đã có hơn 1 tỷ đồng tiết kiệm – số tiền mà chính người chồng “vô tâm” đã góp vào không ít.
Cô không nói với ai. Mỗi ngày, cô vẫn làm tròn vai người vợ hiền, người mẹ chu đáo.Còn Long thì ngày càng lún sâu trong mối tình vụng trộm, nghĩ rằng mình khôn ngoan, rằng Mai “ngu ngốc” chẳng biết gì.
Cho đến khi ả nhân tình bắt đầu thúc giục: “Anh ly hôn đi, em không muốn phải trốn tránh nữa. Đuổi cô ta ra khỏi nhà đi, em sẽ thay cô ta chăm sóc anh.”. Long tin. Tin đến mức dại dột. Và thế là, vào cái đêm định mệnh ấy, trong bữa cơm tối, anh đập bàn, hét lớn: “Cô dọn khỏi nhà tôi ngay! Cô không xứng đáng làm vợ tôi nữa!”
Mai ngồi yên, ánh mắt không còn nước mắt, chỉ là sự lạnh lẽo đến rợn người. Cô không nói, chỉ đứng dậy, ôm con vào lòng. Từng hành động của cô nhẹ nhàng, bình thản — đến mức Long phải bật cười khinh khỉnh: “Cô đi đâu? Hay lại dọa tôi?”
Mai khẽ đáp, giọng bình thản như gió thoảng: “Không, em đi thật. Em không cần gì trong nhà này, chỉ cần con thôi.”
“Rời tôi mẹ con cô chết đói”
Mai nhìn thẳng vào mắt anh: “Đói hay không cứ chờ rồi biết. Khi người chồng, người cha đuổi vợ con ra khỏi nhà để rước nhân tình về thì tôi còn thiết gì nữa”.
Long cứng họng, nhưng vẫn cố ngạo mạn: “Tôi có tiền, muốn sống với ai là quyền của tôi.”
Mai khẽ cười: “Anh quên mất một điều — đàn bà có tiền, có con, thì cần gì chồng.”
Đêm ấy, cô kéo vali, bế con đi. Trước khi bước ra cửa, cô chỉ nói thêm một câu: “Anh cứ giữ căn nhà này. Nhưng nhớ nhé — người đàn bà anh đuổi đi, là người duy nhất từng thật lòng vì anh.”
Hai năm sau. Long thất nghiệp, công ty sụp đổ vì tin lời nhân tình đầu tư sai. Ả bồ bỏ anh đi, mang theo số tiền cuối cùng trong tài khoản. Một buổi chiều, anh đứng chết lặng trước tòa nhà lớn, nhìn tấm bảng hiệu sáng loáng: “M&M Trading – Giám đốc: Nguyễn Thị Mai.”
Cánh cửa mở ra. Mai bước ra trong bộ vest sang trọng, tay dắt con trai. Long gọi trong tuyệt vọng: “Mai… anh sai rồi…”
Mai dừng lại, không quay đầu: “Muộn rồi. Người phụ nữ anh từng xem thường… chính là người anh sẽ chẳng bao giờ đủ sức chạm tới nữa.”
Cô rời đi, dáng vẻ kiêu hãnh trong cơn mưa chiều. Long chỉ biết đứng nhìn, trong lòng trống rỗng — khi hiểu ra rằng, thứ anh mất đi không chỉ là người vợ, mà là cả một gia đình, một điểm tựa, và lòng tin mãi mãi.

