7 năm sống chung, vợ chồng Tùng và My vẫn phải thuê nhà.Anh Tùng lúc nào cũng bảo:
“Từ từ, anh đang gom tiền, đầu tư vào làm ăn, chờ vài tháng nữa chắc mua được nhà.”
Chị My tin chồng.Cô là giáo viên tiểu học, lương không cao, nhưng có tiền tiết kiệm từ hồi còn độc thân.Nhiều lần muốn gom tiền để mua một căn chung cư nhỏ, anh Tùng đều xua tay:
“Anh là đàn ông, nhà là chuyện của anh.”
Một hôm, chị vô tình nghe mẹ chồng lỡ miệng:
“Cái nhà mà Tùng mới mua đẹp lắm, mỗi tội xa trung tâm. Con bé Uyên dọn vô rồi chưa nhỉ?”
Uyên? Uyên nào?Chị hỏi lại, mẹ chồng cười trừ rồi lảng đi.
Tối đó, chị tra cứu số thửa đất qua một người quen làm địa chính.Khi cái tên “Trần Thị Uyên” – không phải ai khác, mà là đồng nghiệp nữ thân mật bất thường của chồng – hiện lên trong cột Chủ sở hữu, chị suýt nôn.
Căn nhà đó được mua bằng khoản vay đứng tên công ty anh Tùng, còn người đứng tên là Uyên – nhưng số tiền trả góp mỗi tháng… vẫn trích từ tài khoản chung của vợ chồng.
Tức là:
Chị đã “góp tiền” mua nhà cho bồ của chồng.
Chị không làm ầm. Không đánh ghen.Chị bắt đầu chuyển khoản lương về tài khoản riêng, cắt thẻ phụ của chồng, lặng lẽ thu thập bằng chứng.Suốt 4 tháng trời, chị làm việc với luật sư riêng, âm thầm chuẩn bị một trận lật kèo không khoan nhượng.
Ngày giỗ tổ bên chồng là dịp đông đủ nhất: từ cô bác tới em út, ai cũng có mặt.Anh Tùng vẫn vui vẻ, khoe:
“Tình hình làm ăn năm nay tốt, chắc chuẩn bị xây nhà mới, nhưng vẫn ưu tiên cho tổ tiên trước!”
Chị My mỉm cười đứng lên:
“Tiện nói đến nhà đất, em cũng có chuyện muốn chia sẻ với cả nhà…”
Chị lấy từ túi ra một xấp hồ sơ đỏ, giấy tờ in màu và màn hình trình chiếu chi tiết chuyển tiền trong suốt 2 năm qua.Bằng giọng nhẹ như không:
“Đây là sổ đỏ căn nhà ở khu C – đang đứng tên Trần Thị Uyên.Nhưng tiền trả góp hàng tháng là từ tài khoản chung của vợ chồng em – do anh Tùng trích ra mỗi kỳ.Nghĩa là em đang góp tiền nuôi bồ của chồng, phải không ạ?”
Cả họ nhà chồng chết lặng.Mẹ chồng run tay làm rơi bát cơm.Anh Tùng mặt tái mét, lắp bắp:
“Em… em hiểu nhầm rồi…”
Chị đưa ra lá đơn ly hôn đặt trước mặt:
“Không nhầm. Em đã nộp đơn. Luật sư của em cũng đã gửi công văn cho phía công ty anh và ngân hàng.À, căn nhà này em đã nhờ người định giá – có thể kê biên vì sử dụng tiền hôn nhân để mua tài sản đứng tên người thứ ba.”
Anh Tùng quỳ xuống giữa mâm cúng tổ tiên, gào lên xin lỗi.Không ai trong họ dám nói gì.Thậm chí bà cô bên chồng nổi tiếng bênh cháu cũng chỉ dám cúi mặt, gắp miếng rau, không dám ho một tiếng.
Ba ngày sau, chị dọn ra khỏi nhà trọ.Không phải để lang thang – mà là để về căn hộ cao cấp chị đã mua đứng tên mình từ 2 năm trước.
“Người ta có thể phản bội,Nhưng sự tỉnh táo thì không nên để muộn.”