Chồng tôi làm việc tại một quán bar nổi tiếng trên phố cổ Hà Nội. Anh luôn tự hào về công việc của mình, kể rằng ngoài tiền lương cố định, những tháng gặp khách Tây hào phóng bo, thu nhập của anh có thể lên đến cả trăm triệu. Ban đầu, tôi cảm thấy may mắn vì có người chồng chăm chỉ và biết kiếm tiền, nhưng dần dần, những dấu hiệu bất thường bắt đầu xuất hiện.
Anh thường xuyên về muộn, có những hôm thậm chí không về nhà. Khi tôi hỏi, anh chỉ bảo:
Quán bận, anh làm thêm giờ.
Tôi muốn tin anh, nhưng sự hoài nghi cứ lớn dần. Một hôm, tôi quyết định tìm hiểu sự thật. Tôi hóa trang thành một vị khách – váy ngắn, tóc xõa, trang điểm kỹ lưỡng và đeo khẩu trang để tránh bị nhận ra.
Bước vào quán bar, tôi chọn một góc khuất nhưng đủ gần để quan sát. Không lâu sau, tôi thấy chồng mình – anh đứng sau quầy pha chế, vẻ ngoài lịch lãm và thu hút. Anh nói chuyện với khách rất tự nhiên, nhưng những cử chỉ thân mật và ánh mắt lấp lửng khiến tôi bắt đầu cảm thấy bất an.
Khi tôi gọi đồ uống, anh mang đến một ly cocktail, kèm theo một bảng menu đặc biệt. Tôi liếc qua, trong lòng như có tiếng sét đánh ngang tai. Ngoài những loại đồ uống, bảng này còn liệt kê các “gói dịch vụ” với những từ ngữ ám chỉ không thể nhầm lẫn:
“Gói đồng hành 2 giờ”
“Gói riêng tư qua đêm”
Và những con số giá tiền khiến tôi không thốt lên lời.
Tim tôi thắt lại, toàn thân như đông cứng. Tôi không thể tin được, người đàn ông mà tôi từng nghĩ là người chồng mẫu mực, hóa ra lại làm công việc này.
Tối hôm đó, khi về nhà, tôi cố gắng giữ bình tĩnh để nói chuyện với anh. Tôi đặt bảng dịch vụ mà tôi đã chụp lại lên bàn, nhìn thẳng vào mắt anh:
Anh giải thích đi. Đây là công việc mà anh tự hào sao?
Anh sững người, ánh mắt lảng tránh. Sau một hồi im lặng, anh thú nhận:
Anh xin lỗi… Anh không muốn làm em tổn thương. Công việc pha chế không đủ để trang trải, những dịch vụ này là cách để kiếm thêm.
Tôi lặng đi, không tin nổi những lời mình vừa nghe.
Anh nghĩ tiền bạc quan trọng đến mức phải đánh đổi lòng tự trọng và cả gia đình sao?
Anh cúi đầu, không đáp. Tôi đứng dậy, cảm thấy mình không thể ở lại thêm một giây phút nào nữa.
Cuộc hôn nhân của chúng tôi rơi vào ngõ cụt từ giây phút đó. Những gì tôi từng tin tưởng, yêu thương về anh giờ đây chỉ còn là sự thất vọng và tổn thương. Tôi hiểu rằng tiền bạc có thể mua được nhiều thứ, nhưng không bao giờ có thể mua lại được sự tôn trọng và lòng tin đã mất.
Quyết định rời đi không dễ dàng, nhưng tôi biết, mình cần giữ lại chút tự trọng cuối cùng cho bản thân. Và trên tất cả, tôi cần một cuộc sống mà ở đó, tôi không phải nghi ngờ hay sống trong sự lừa dối.