Trong phòng họp sang trọng của một tập đoàn nghìn tỷ tại TP.HCM, một cô gái trẻ bước vào với vẻ ngoài giản dị, trên cổ đeo một chiếc vòng cổ cũ kỹ. Vị chủ tịch ngồi ở đầu bàn, một người đàn ông quyền lực và lạnh lùng, bỗng nhiên tái mặt khi ánh mắt chạm vào món trang sức ấy. Bàn tay ông run lên, ly cà phê sứ cao cấp rơi xuống nền đá hoa cương, vỡ tan. Ông ngẩng đầu nhìn cô gái, giọng nghẹn lại:— Mẹ cháu… tên gì?
Trâm Anh, 23 tuổi, sinh ra và lớn lên ở Huế, mới tốt nghiệp đại học Ngoại thương Hà Nội, mang vẻ đẹp dịu dàng pha chút cổ điển. Cô đến TP.HCM để tìm kiếm cơ hội đổi đời, và hôm nay là ngày cô đi phỏng vấn vào tập đoàn Thiên Kỳ – một trong những đế chế kinh tế lớn nhất Việt Nam, do tỷ phú Nguyễn Hoàng Minh sáng lập.
Trâm Anh chuẩn bị kỹ lưỡng cho buổi phỏng vấn. Dù không có bộ vest hàng hiệu hay giày cao gót đắt tiền, cô chọn chiếc áo sơ mi trắng tinh tươm và chiếc váy xám dài ngang gối. Nhưng thứ đặc biệt nhất là chiếc vòng cổ cũ kỹ mà mẹ cô đã trao lại trước khi mất. Nó là một sợi dây chuyền bạc, mặt dây hình bông sen, đã ngả màu theo thời gian, nhưng Trâm Anh luôn coi đó là vật thiêng liêng nhất.
Mẹ cô, bà Ngô Thị Mai, là một người phụ nữ sống lặng lẽ ở Huế, làm nghề thêu tay và không bao giờ nhắc đến cha của Trâm Anh. Trong trí nhớ cô, mẹ luôn tránh né mỗi khi cô hỏi về ông.
Tập đoàn Thiên Kỳ đặt trụ sở trong tòa nhà chọc trời giữa trung tâm Quận 1. Trâm Anh ngồi đợi ngoài phòng phỏng vấn, lo lắng nhưng vẫn giữ được sự điềm đạm. Cô không hề biết rằng, hôm nay người phỏng vấn trực tiếp sẽ là chính Nguyễn Hoàng Minh, người mà báo chí gọi là “bậc thầy tái sinh doanh nghiệp” – giàu có, lạnh lùng và cực kỳ kín tiếng về đời tư.
Ông Minh bước vào phòng, phong thái uy nghi nhưng ánh mắt có vẻ mệt mỏi. Khi ông nhìn thấy Trâm Anh, nét mặt ông thoáng chút bất ngờ, nhưng vẫn giữ vẻ chuyên nghiệp. Tuy nhiên, chỉ vài giây sau, ánh mắt ông dừng lại nơi chiếc vòng cổ. Ông đứng sững.
Chiếc vòng cổ bạc ấy. Mặt dây bông sen.
Ông run lên.
— Cái… cái vòng đó… — ông lắp bắp, bước chậm tới gần.— Dạ? – Trâm Anh hơi lùi lại, bối rối.
Ông Minh không để ý đến thái độ của cô, mà chỉ nhìn chăm chăm vào món đồ.— Mẹ cháu… tên gì?
Trâm Anh siết tay lại. Câu hỏi ấy như vết cắt xé qua không khí.
— Dạ… mẹ cháu tên là Ngô Thị Mai.— Mai…? — Ông Minh lùi lại như bị sét đánh, khuôn mặt xám đi. — Không thể nào… không thể nào…
Trâm Anh bối rối, nhưng ông Minh đã ra hiệu cho trợ lý dừng buổi phỏng vấn.— Mọi người ra ngoài. Cô Trâm Anh, cháu ở lại một chút.
Phòng họp yên lặng. Ông Minh ngồi xuống, đôi mắt lạc lõng nhìn ra cửa sổ. Gió Sài Gòn buổi sáng thổi nhẹ qua những tấm kính lớn.
— Cháu… sinh năm bao nhiêu? — ông hỏi khẽ.— Dạ, 2002.— Và mẹ cháu… có từng sống ở Sài Gòn?— Dạ, mẹ cháu từng học Đại học Mỹ Thuật ở đây, sau đó về Huế. Bà không bao giờ kể rõ về cha cháu.
Im lặng bao trùm căn phòng.
Rồi ông Minh thở dài, một tiếng thở dài chất chứa cả hai mươi mấy năm.— Chiếc vòng đó… là món quà tôi đã tặng mẹ cháu. Hơn 25 năm trước.
Trâm Anh mở to mắt.— Chú… quen mẹ cháu?
Ông gật đầu, giọng run:— Không chỉ quen. Tôi từng… yêu bà ấy. Rất nhiều. Nhưng lúc đó tôi chọn sự nghiệp, chọn rời xa… Và có lẽ, tôi đã đánh mất cả hai mẹ con cháu.
Năm 1997, khi còn là một chàng sinh viên Đại học Bách Khoa, Nguyễn Hoàng Minh tình cờ gặp Mai trong một triển lãm tranh. Cô sinh viên mỹ thuật với ánh mắt buồn và mái tóc dài ấy đã khiến trái tim ông rung động. Họ yêu nhau, một tình yêu đầy mộng mơ giữa những ngày đất nước đang hồi sinh.
Nhưng cuộc đời không như mơ. Ông Minh được học bổng sang Singapore học tiếp, rồi bị cuốn vào thương trường quốc tế. Khi trở về, ông đã trở thành người đàn ông của công việc, và Mai… đã biến mất không một dấu vết. Ông tìm kiếm, hỏi han, nhưng tất cả đều vô vọng.
Và giờ đây, trước mặt ông, là cô gái mang gương mặt dịu dàng của Mai, đeo chiếc vòng cổ năm xưa ông từng tự tay thiết kế và đặt làm duy nhất một chiếc.
Trâm Anh ngồi bất động, lòng rối như tơ vò.
Cô chưa từng hình dung sẽ gặp một ngày như hôm nay – trong một buổi phỏng vấn xin việc, người đàn ông ngồi đối diện lại là người từng yêu mẹ mình. Còn có thể… là cha ruột?
Đôi mắt ông Minh vẫn ngấn đỏ, ông lấy ra từ ngăn kéo một hộp nhỏ. Bên trong là một bức ảnh cũ. Người phụ nữ trong ảnh mặc áo dài trắng, đứng giữa vườn sen, ánh mắt dịu dàng và u sầu. Cạnh bà là một chàng trai trẻ, cười rạng rỡ, tay nắm chặt tay người con gái. Trâm Anh nhận ra khuôn mặt ấy – mẹ cô, khi còn trẻ.
— Đây là bức ảnh cuối cùng tôi chụp cùng mẹ cháu, trước khi sang Singapore — ông Minh khẽ nói.
— Vì sao mẹ cháu chưa từng nói gì về chú? Vì sao bà lại chọn sống âm thầm như vậy? — Trâm Anh nghẹn ngào.
Ông Minh lắc đầu.
— Tôi cũng không biết. Sau khi tôi đi, chúng tôi vẫn liên lạc được vài tháng, rồi đột nhiên bà cắt đứt tất cả. Tôi gửi thư, không có hồi âm. Về nước, tôi tìm nhưng không ai biết bà ở đâu. Tôi nghĩ… có lẽ bà đã quên tôi.
Trâm Anh rút trong túi ra một bức thư cũ mà mẹ để lại trong ngăn tủ trước khi qua đời. Cô chưa từng đưa cho ai xem, nhưng giờ cô cần câu trả lời.
Bức thư viết bằng nét chữ quen thuộc:
“Anh Minh, nếu anh đọc được lá thư này, có lẽ tôi đã không còn trên đời. Tôi rời khỏi Sài Gòn năm ấy vì phát hiện mình mang thai. Nhưng khi tìm anh thì anh đã sang nước ngoài, và tôi không đủ can đảm phá vỡ giấc mơ của anh. Tôi sợ… một người như anh sẽ bị ràng buộc bởi một người phụ nữ bình thường như tôi và đứa trẻ không mong đợi. Vì thế, tôi chọn im lặng, chọn biến mất, chọn làm mẹ đơn thân ở Huế, sống lặng lẽ… Nhưng tôi chưa từng oán hận anh. Trái tim tôi vẫn mang ơn những năm tháng thanh xuân được yêu một người như anh.”
Khi đọc xong, ông Minh đưa tay che mặt. Lòng ông như bị xé toạc. Cái giá của tham vọng, của sự ra đi không lời hứa hẹn, là cả một cuộc đời bị đánh mất.
Vài tuần sau, Trâm Anh nhận được lời mời bất ngờ: trở lại trụ sở tập đoàn Thiên Kỳ.
Cô ngỡ rằng chỉ để làm rõ thêm quá khứ. Nhưng lần này, căn phòng họp đông đủ các phó chủ tịch, trưởng bộ phận cấp cao, và cả giới truyền thông. Ông Minh bước vào, ánh mắt sáng hơn nhưng vẫn mang nét buồn khó giấu.
— Hôm nay, tôi xin tuyên bố một việc quan trọng — ông nói, giọng đanh lại. — Tôi có một người con gái. Và hôm nay, tôi chính thức công nhận cô ấy. Nguyễn Trâm Anh – con gái tôi – sẽ được bổ nhiệm vào vị trí trợ lý chiến lược đặc biệt của chủ tịch.
Cả căn phòng sững sờ.
Cô gái trẻ quê Huế, người mới hôm trước còn đến phỏng vấn như bao ứng viên khác, giờ trở thành người thừa kế tiềm năng của một đế chế nghìn tỷ?
Trâm Anh lập tức trở thành tâm điểm. Báo chí săn đón. Mạng xã hội dậy sóng. Nội bộ tập đoàn chia rẽ. Một số người cho rằng ông Minh hành động cảm tính. Một số khác lại ủng hộ, coi đó là sự chuộc lỗi xứng đáng cho quá khứ.
Nhưng chính Trâm Anh mới là người chịu áp lực lớn nhất. Cô từng mơ có một công việc tốt, ổn định, chăm lo cho mẹ và sống bình yên. Giờ đây, cả thế giới biết đến cô – nhưng không phải vì tài năng, mà vì thân phận.
Cô đối diện cha mình trong một buổi họp kín:
— Chú… à không, ba. Con không biết mình có phù hợp với thế giới của ba không.
Ông Minh mỉm cười, ánh mắt dịu đi:
— Nếu con không phù hợp, ba đã không nhận con. Ba không chỉ thấy hình bóng mẹ con trong con, mà còn thấy nghị lực, sự chính trực và khiêm nhường mà tập đoàn này đang thiếu.
Trâm Anh rưng rưng. Lần đầu tiên trong đời, cô cảm nhận được vòng tay của một người cha – muộn màng, nhưng thật lòng.
Ba tháng sau, Trâm Anh từ chối sống trong căn biệt thự xa hoa mà ông Minh chuẩn bị. Cô chọn thuê một căn hộ nhỏ gần trung tâm, đi làm bằng xe máy, học thêm lớp quản trị kinh doanh buổi tối, và tiếp tục dự án thiện nguyện mà cô từng thực hiện ở Huế.
Ông Minh không can thiệp. Ông hiểu rằng con gái ông đang đi con đường của riêng mình.
Một buổi chiều, ông đến thăm mộ mẹ Trâm Anh ở Huế. Gió thổi nhẹ, hoa sen trắng rơi trên bia mộ.
Ông đặt lên đó một chiếc vòng cổ mới, làm từ vàng trắng, mặt dây cũng hình bông sen – giống hệt chiếc năm xưa, nhưng sáng hơn, tinh xảo hơn.
— Mai à, anh đã gặp con gái chúng ta rồi. Nó mạnh mẽ lắm. Giống em… rất nhiều.
Trên trời, mây tan dần, nắng xuyên qua những nhành cây. Dường như có ai đó đang mỉm cười từ xa…