Tin nhanh

giải trí, xã hội, làm đẹp
Menu
  • Trang chủ
  • Xã hội
  • Sao
  • Tâm sự
  • Tử vi
  • Chính sách bảo mật
Home
Tâm sự
Cô lao công bị khinh thường trước hội trường, nhưng khi cô cầm bút cả hội đồng giáo sư choáng váng ….

Cô lao công bị khinh thường trước hội trường, nhưng khi cô cầm bút cả hội đồng giáo sư choáng váng ….

Thanh Thanh 8 Tháng 5, 2025

Trường Đại học Quốc gia trong một ngày đầu thu, gió nhè nhẹ cuốn lá vàng rơi lác đác trên nền sân rộng. Một ngày tưởng chừng như bình thường, nhưng lại là tiền đề cho một sự kiện khiến cả ngôi trường danh giá phải xôn xao.

Cô Lan – người lao công ngoài 50 tuổi, vóc dáng gầy gò, dáng đi hơi khom, ngày nào cũng âm thầm đẩy chiếc xe đẩy cũ kỹ khắp các dãy nhà giảng đường. Mái tóc hoa râm được búi gọn sau gáy, ánh mắt sâu thẳm, lúc nào cũng lặng lẽ như thể cất giấu cả trời tâm sự. Cô chẳng mấy khi nói chuyện với ai, ngoài câu “chào cô” từ vài sinh viên hiền lành.

Dẫu là lao công, nhưng cô Lan đặc biệt yêu thích việc quét dọn trong thư viện và khu vực giảng dạy của khoa Văn học – nơi chứa đầy những cuốn sách, bài giảng, luận văn cũ. Nhiều lần cô đứng lặng hàng chục phút bên một trang sách bỏ ngỏ, ánh mắt lấp lánh như đang đắm mình trong một thế giới khác.

Hôm đó, trường tổ chức Hội nghị Giáo sư – nơi quy tụ gần như toàn bộ các giáo sư đầu ngành, những tiến sĩ danh giá, và cả đại diện Bộ Giáo dục đến tham dự. Khu vực hội trường được lau dọn kỹ lưỡng, chuẩn bị âm thanh, ánh sáng, chỗ ngồi trang trọng.

Cô Lan, theo yêu cầu từ ban quản lý, được phân công lau dọn và dọn vệ sinh quanh khu vực hành lang và bên ngoài hội trường. Vừa quét đến cửa ra vào, cô lỡ làm rơi một xô nước, khiến sàn nhà bị ướt và một vị giáo sư vừa bước vào trượt chân.

– “Bà không thấy hôm nay có sự kiện quan trọng à? Làm ăn kiểu gì vậy?” – giọng một người đàn ông vang lên, đầy bực dọc.

– “Tôi xin lỗi… tôi sẽ lau khô ngay,” – cô Lan cúi đầu lí nhí.

Một vài giảng viên khác đi ngang, liếc mắt khó chịu, có người cười khẩy:

– “Người làm lao công thì nên biết vị trí của mình. Ở đây là hội nghị học thuật, không phải chỗ cho người như bà lai vãng.”

Cô Lan không đáp. Bà lặng lẽ cúi đầu, lấy khăn lau khô sàn nhà, bàn tay run run vì tủi thân, nhưng ánh mắt vẫn ánh lên một điều gì đó khác – không phải uất ức, không phải giận dữ – mà là… sự hiểu biết và nhẫn nhịn sâu sắc.

Hội nghị diễn ra. Chủ đề chính năm nay là: “Văn học Việt Nam trong tiến trình hiện đại hóa và bản sắc dân tộc.” Một chủ đề tưởng chừng quen thuộc nhưng lại đang thiếu đi những góc nhìn thực sự mới mẻ, sâu sắc.

Sau gần hai tiếng trình bày, phần lớn các bài phát biểu đều xoay quanh lý thuyết hàn lâm, khô cứng. Cả hội trường dường như bắt đầu mất dần sự hứng thú. Đại diện Bộ Giáo dục, một người đàn ông trẻ tuổi tên Minh, lên phát biểu với giọng điệu trung lập:

– “Tôi nghĩ chúng ta vẫn đang thiếu một điều gì đó. Một thứ… cảm xúc chân thành. Có ai trong hội trường muốn đóng góp thêm không? Một góc nhìn khác chăng?”

Cả khán phòng im lặng.

Đúng lúc đó, một giọng nữ vang lên từ cuối hội trường:

– “Xin cho tôi một phút.”

Mọi ánh mắt đổ dồn về phía cửa ra vào. Cô Lan – vẫn mặc bộ đồng phục lao công màu xanh bạc màu, đứng im lặng với tờ giấy trên tay. Cả hội trường như khựng lại. Một số người thì thầm:

– “Bà ấy làm gì ở đây?”

– “Lại thêm trò gì đây?”

Nhưng không hiểu vì sao, chính người đại diện Bộ lại gật đầu:

– “Cô có thể phát biểu.”

Không ai hiểu điều gì khiến Minh – một người vốn nguyên tắc – lại đồng ý. Nhưng sự tò mò đã chiếm lĩnh tất cả.

Cô Lan bước lên bục phát biểu. Bà mở tờ giấy cũ gấp bốn, bắt đầu đọc – không phải giọng rụt rè, mà là một giọng nói truyền cảm, ngữ điệu trầm bổng như một nghệ sĩ đang đọc thơ:

“Tôi là một người làm công việc quét dọn, không phải một nhà nghiên cứu. Nhưng tôi cũng là một con người lớn lên trong tiếng ru của bà, trong những câu ca dao mẹ hát, trong ánh lửa kể chuyện cổ tích của cha.

Văn học – đối với tôi – không phải là lý thuyết. Nó là ký ức. Là nỗi đau. Là sự sống.

Tôi từng là sinh viên Văn khoa năm 1989, từng đoạt giải nhất quốc gia môn Văn, từng viết luận về Hàn Mặc Tử khiến giáo sư Trịnh Thanh từng khóc. Nhưng đời người đâu dễ đoán. Sau một tai nạn, tôi mất gia đình, bỏ dở ước mơ giảng dạy.

Từ đó đến nay, tôi làm lao công. Nhưng chưa bao giờ thôi đọc – thôi yêu – và thôi viết…”

Cả hội trường chết lặng.

Cô Lan ngước lên, rút từ trong áo một mảnh giấy khác – cũ kỹ, màu vàng ố – rồi đọc tiếp:

“Tôi viết bài thơ này trong một đêm mưa, sau khi dọn xong khu thư viện:

Tôi lau sàn như lau sạch cuộc đời,

Từng vết nhơ, từng ký ức rã rời.

Nhưng con chữ vẫn sống, vẫn bừng lên trong tối,

Như đom đóm giữa lòng tôi, không tắt nổi.

Đừng để văn học là những công trình nghiên cứu bỏ quên trái tim con người. Bởi nếu không còn những người đau, thì không còn ai viết. Nếu không còn ai cảm, thì chữ nghĩa chỉ là xác rỗng.”

Bài phát biểu kết thúc. Im lặng bao trùm. Rồi – từ cuối hội trường – tiếng vỗ tay vang lên. Ban đầu rời rạc, sau đó dồn dập, rồi cả khán phòng đứng dậy. Một tràng pháo tay chưa từng có.

Giáo sư già nhất trong hội đồng – người nổi tiếng khắt khe – đứng lên lau nước mắt:

– “Tôi dạy cả đời, nhưng hôm nay mới được học. Cô là… một nhà văn thực thụ.”

Minh, đại diện Bộ, tiến đến gần, nói trong micro:

– “Tôi xin thay mặt toàn hội đồng mời cô Lan giữ vai trò đặc biệt: Cố vấn nội dung cho dự án xây dựng giáo trình Văn học mới của Bộ Giáo dục. Nếu cô đồng ý.”

Cô Lan mỉm cười. Một nụ cười buồn, nhẹ nhàng nhưng rực rỡ:

– “Tôi chỉ là người quét dọn, nhưng nếu tổ quốc cần một người lau bụi ký ức cho văn học nước nhà, tôi xin góp một tay.”

Kể từ sau hôm đó, báo chí, mạng xã hội đưa tin rầm rộ về “Người lao công đọc thơ khiến giới học thuật choáng váng.” Nhưng với cô Lan, cuộc sống không có gì thay đổi nhiều. Cô vẫn đẩy xe đẩy mỗi sáng, vẫn dọn dẹp khu thư viện như một nghi thức linh thiêng.

Chỉ khác, giờ đây, mỗi khi sinh viên đi ngang qua, họ cúi chào thật thấp – với ánh mắt ngưỡng mộ.

Còn trên tấm bảng vàng danh dự của trường, dưới dòng tên các giáo sư nổi tiếng, đã có thêm một dòng nhỏ, nhưng gây xao động lòng người:

“Nguyễn Thị Lan – Người giữ hồn chữ nghĩa.”

Prev Article
Next Article

Related Articles

Đêm trước khi ly hôn, chồng xin tôi cho anh 1 lần cuối, lấy nhau 4 năm chưa khi nào tôi thấy anh khỏe như vậy

Đêm trước khi ly hôn, chồng xin tôi cho anh 1 lần cuối, lấy nhau 4 năm chưa khi nào tôi thấy anh khỏe như vậy

Cuối đời tôi mệt mỏi khi phải thấy các con thế này….Tôi 75 tuổi, có 4 người con, 2 con trai, 2 con gái , khi các con còn nhỏ , tôi rất tự hào về 4 đứa con của mình nhưng khi chúng trưởng thành , cả 4 đứa đều khiến tôi thất vọng…Năm ngoái, tôi cần phải phẫu thuật, bệnh viện yêu cầu tôi phải có nhà người đi cùng. Tôi nghĩ đến việc nhờ các con đến chăm sóc, nhưng câu trả lời là không ai trong số họ có thể đến được. 2 người con trai nói phải đi làm không thể nghỉ phép, về phần 2 cô con dâu, một người nói phải chăm con, người còn lại nói sức khỏe không tốt….và rồi …

Cuối đời tôi mệt mỏi khi phải thấy các con thế này….Tôi 75 tuổi, có 4 người con, 2 con trai, 2 con gái , khi các con còn nhỏ , tôi rất tự hào về 4 đứa con của mình nhưng khi chúng trưởng thành , cả 4 đứa đều khiến tôi thất vọng…Năm ngoái, tôi cần phải phẫu thuật, bệnh viện yêu cầu tôi phải có nhà người đi cùng. Tôi nghĩ đến việc nhờ các con đến chăm sóc, nhưng câu trả lời là không ai trong số họ có thể đến được. 2 người con trai nói phải đi làm không thể nghỉ phép, về phần 2 cô con dâu, một người nói phải chăm con, người còn lại nói sức khỏe không tốt….và rồi …

HOT NEWS

  • Một người đàn ông xăm trổ phát hiện một bé gái trốn trong phòng tắm của nhà hàng lúc nửa đêm, người bầm tím và sợ hãi, van xin ông đừng nói với cha dượng cô bé đang ở đâu…và cái kết cho cha dượng
    Một người đàn ông xăm trổ phát hiện một bé gái trốn trong phòng tắm của nhà hàng lúc nửa đêm, người bầm tím và …
  • Cô bé khóc nức nở và van xin mẹ kế “Đừng làm hại chúng con”. Đột nhiên, người cha giám đốc của cô bé đến nhà và hét lên…
    Cô bé khóc nức nở và van xin mẹ kế “Đừng làm hại chúng con”. Đột nhiên, người cha giám đốc của cô bé đến …
  • Người đàn ông mặc đồ thợ xây đến trước cổng biệt thự thì bị vệ sĩ canh gác không cho vào, 30 phút sau tất cả người ở trong nhà chết lặng khi biết được ông lại là…
    Người đàn ông mặc đồ thợ xây đến trước cổng biệt thự thì bị vệ sĩ canh gác không cho vào, 30 phút sau tất …
  • Ông cụ chạy chiếc xe máy cũ tới thăm con trai tại chung cư cao cấp ở Sài Gòn, bảo vệ không cho vào và cái kết…
    Ông cụ chạy chiếc xe máy cũ tới thăm con trai tại chung cư cao cấp ở Sài Gòn, bảo vệ không cho vào và …
  • Ông lão 70 tuổi cưới cô gái 18 tuổi về làm vợ 2 để sinh con nối dõi, giữa lúc cao trào nhất của đêm động phòng thì sự cố xảy ra…
    Ông lão 70 tuổi cưới cô gái 18 tuổi về làm vợ 2 để sinh con nối dõi, giữa lúc cao trào nhất của đêm …
  • Vợ của chú vẫn còn sống” – Cô gái ăn xin nói với giám đốc khi thăm mộ vợ, anh lập tức mở cuộc điều tra…
    Vợ của chú vẫn còn sống” – Cô gái ăn xin nói với giám đốc khi thăm mộ vợ, anh lập tức mở cuộc điều …
  • Sau khi vợ tôi mất, tôi đã vứt bỏ con trai bà ấy vì nó không phải máu mủ của tôi 10 năm sau, một sự thật đã được phơi bày khiến tôi tan nát.
    Sau khi vợ tôi mất, tôi đã vứt bỏ con trai bà ấy vì nó không phải máu mủ của tôi 10 năm sau, một …
  • Cô gái và bố mất tích khi đi du lịch Cửa Lò, 10 năm sau anh trai cô tiết lộ điều thực sự đã xảy ra
    Cô gái và bố mất tích khi đi du lịch Cửa Lò, 10 năm sau anh trai cô tiết lộ điều thực sự đã xảy …
  • Sau đám tang của vợ, con trai tôi lái xe đưa tôi đến rìa thị trấn và nói, “Đây là nơi bố xuống xe.” Chúng con không nuôi nổi bố nữa, suốt ngày đau ốm. Nhưng nó không biết bí mật mà tôi đã mang trong mình….khiến nó ân hận vì hành động đó.
    Sau đám tang của vợ, con trai tôi lái xe đưa tôi đến rìa thị trấn và nói, “Đây là nơi bố xuống xe.” Chúng …

Bài viết mới

  • Bà trở nên khép kín, ngày ngày chỉ quanh quẩn bên bàn thờ chồng, sám hối.
    Bà trở nên khép kín, ngày ngày chỉ quanh quẩn bên bàn thờ chồng, sám hối.
    Ông Lâm – thợ mộc già trong làng – cả …
  • 3 giờ sáng bắt gặp bố chồng lẻn vào phòng ngủ của mình, lật chăn lên, con dâu ngỡ ngàng sờ thấy 1 thứ
    3 giờ sáng bắt gặp bố chồng lẻn vào phòng ngủ của mình, lật chăn lên, con dâu ngỡ ngàng sờ thấy 1 thứ
    Hà My, một bà mẹ trẻ ở Bắc Ninh, kết …
  • Bạn bè đến chơi, ai cũng lắc đầu: Chị chịu đựng giỏi thật, tôi thì đã kiện ra phường từ lâu.
    Bạn bè đến chơi, ai cũng lắc đầu: Chị chịu đựng giỏi thật, tôi thì đã kiện ra phường từ lâu.
    Tôi sống trong khu tập thể cũ đã gần chục …
  • Bà thường nhường thịt cho con, còn mình chỉ ăn phần xương, phần cánh gầy guộc.
    Bà thường nhường thịt cho con, còn mình chỉ ăn phần xương, phần cánh gầy guộc.
    Câu chuyện: Cánh Gà Trên Mâm Cơm Bà Hòa, năm …
  • Mẹ chồng đưa tôi đi khám thai, bà vừa ra ngoài, nữ y tá ghé tai tôi: “Ly hôn đi! Chạy mau còn kịp!”, hôm sau tôi phát hiện ra điều kinh khủng…
    Mẹ chồng đưa tôi đi khám thai, bà vừa ra ngoài, nữ y tá ghé tai tôi: “Ly hôn đi! Chạy mau còn kịp!”, hôm …
    Mẹ chồng đưa tôi đi kh/ám th/ai, bà vừa ra …
  • Bác cả ra tò sau 20 năm liền trở về nhà
    Bác cả ra tò sau 20 năm liền trở về nhà
    Bác cả ra tò sau 20 năm liền trở về …
  • Chồng nằm hấp hối vì UT giai đoạn cuối, tôi cắn răng mang thai hộ cho một đại gia để đổi lấy tiền cứu anh
    Chồng nằm hấp hối vì UT giai đoạn cuối, tôi cắn răng mang thai hộ cho một đại gia để đổi lấy tiền cứu anh
    Tôi tên là Hân, 29 tuổi, là một người phụ …
  • 3 tháng sau, người dính bầu khiến tôi bàng hoàng…
    3 tháng sau, người dính bầu khiến tôi bàng hoàng…
    Dọп ᴠɑʟɪ ᴄһᴏ ᴄһồпɡ ᴆɪ ᴄôпɡ тáᴄ, тɪ̀/пһ ᴄ/ờ ρһáт …
  • Ông thay mẹ dạy tôi học, lo tôi có đôi giày mới đến trường, âm thầm chịu đựng những lời xì xào của họ hàng: “Đàn ông gì đi nuôi con người khác.”
    Ông thay mẹ dạy tôi học, lo tôi có đôi giày mới đến trường, âm thầm chịu đựng những lời xì xào của họ hàng: …
    Câu chuyện: Chiếc Chìa Khóa Của Bố Dượng Tôi vẫn …
  • Đưa mẹ con ăn xin về nhà, vị giám đốc phát hiện ra một bí mật kinh hoàng.
    Đưa mẹ con ăn xin về nhà, vị giám đốc phát hiện ra một bí mật kinh hoàng.
    Một buổi chiều cuối thu, khi dòng người vẫn hối …

Tin nhanh

giải trí, xã hội, làm đẹp
Copyright © 2025 Tin nhanh
Liên hệ: [email protected]