Tôi và vợ tôi, Linh, kết hôn đã được năm năm. Cuộc sống hôn nhân của chúng tôi nhìn chung khá êm đềm, nhưng không thể tránh khỏi những lần xích mích. Tôi là người nóng tính, còn vợ tôi thì ít nói nhưng sâu sắc. Những lần cãi nhau, tôi thường lớn tiếng, còn cô ấy chỉ im lặng rồi lẳng lặng vào bếp nấu một món gì đó cho tôi ăn.Lạ lùng thay, sau mỗi bữa ăn ấy, tôi lại thấy nguôi ngoai, thậm chí còn chủ động xin lỗi cô ấy, mặc dù lúc cãi nhau tôi luôn nghĩ mình đúng. Ban đầu, tôi không để ý nhiều đến chuyện này, chỉ nghĩ đơn giản là ăn uống làm dịu đi tâm trạng. Nhưng sự trùng hợp diễn ra quá nhiều lần khiến tôi không khỏi thắc mắc.
Một ngày nọ, chúng tôi lại cãi nhau. Chuyện cũng chẳng to tát gì, chỉ là tôi bực bội công việc, về nhà thấy nhà cửa lộn xộn liền buông lời trách móc. Linh không nói gì, chỉ lẳng lặng vào bếp, như thường lệ. Lát sau, cô ấy dọn ra một bát canh cá nóng hổi.
Tôi vẫn còn bực bội nhưng nhìn bát canh thơm phức, bụng đói cũng không cưỡng lại được. Ăn xong, tôi cảm thấy tâm trạng dịu lại, không còn thấy giận nữa. Như một phản xạ, tôi đi đến chỗ Linh, kéo tay cô ấy rồi lí nhí:
Anh xin lỗi.Cô ấy mỉm cười, xoa đầu tôi như một đứa trẻ.
Cứ như thế, chuỗi ngày lặp đi lặp lại. Cãi nhau – vợ nấu ăn – tôi ăn xong – tự động xin lỗi. Một vòng tròn lạ lùng mà tôi không thể lý giải.
Cho đến một ngày, tôi vô tình kể chuyện này với cô em hàng xóm, Lan. Lan là một cô gái lanh lợi, sắc sảo, thường hay sang nhà tôi chơi và nói chuyện với Linh.
Nghe tôi kể xong, Lan bỗng phá lên cười:
Anh không thấy lạ sao? Cứ ăn xong là anh lại thấy dịu lại rồi xin lỗi vợ?Tôi gật đầu:
Ừ, đúng là kỳ lạ thật. Nhưng chắc tại đồ ăn làm mình nguôi giận thôi.Lan nhếch môi, lắc đầu:
Anh có bao giờ nghĩ đến chuyện vợ anh có thể cho gì đó vào thức ăn không?Tim tôi như khựng lại một nhịp. Tôi chưa từng nghĩ đến điều đó. Nhưng khi Lan nói ra, tôi bắt đầu thấy rợn người. Tôi nhớ lại tất cả những lần Linh nấu ăn sau khi chúng tôi cãi nhau. Chẳng lẽ…?
Thấy mặt tôi tái mét, Lan thở dài rồi nói tiếp:
Anh có biết thuốc gì khiến người ta dễ nguôi giận, dễ quên bực bội không?
Tôi lắc đầu, lòng đầy hoang mang.Lan thì thào:
Thuốc an thần, thuốc trầm cảm liều thấp, hoặc một số loại thảo dược có tác dụng làm dịu thần kinh. Nếu dùng lâu dài có thể ảnh hưởng đến trí nhớ, tâm trạng, thậm chí khiến người ta trở nên ngoan ngoãn mà không hiểu vì sao.
Tôi sững sờ. Cả cơ thể như đông cứng lại. Không lẽ Linh đã bỏ thứ gì đó vào đồ ăn của tôi?
Tối hôm đó, tôi quyết định thử nghiệm. Tôi giả vờ giận dữ, rồi cũng như mọi khi, Linh lại vào bếp. Nhưng lần này, tôi không ăn ngay. Tôi lén lấy một phần canh, cho vào một lọ nhỏ rồi mang đến một phòng khám tư nhờ kiểm tra thành phần.Vài ngày sau, kết quả khiến tôi bủn rủn tay chân.
Trong món canh có chứa một lượng nhỏ diazepam, một loại thuốc an thần nhẹ. Nếu sử dụng liên tục có thể gây lệ thuộc, ảnh hưởng đến tâm trạng và khả năng kiểm soát cảm xúc.
Tôi trở về nhà, lòng ngổn ngang. Nhìn Linh vẫn dịu dàng như mọi ngày, tôi không còn cảm thấy yêu thương nữa, mà thay vào đó là một nỗi sợ hãi khó diễn tả.
Tối hôm đó, tôi lấy kết quả xét nghiệm ra và đặt lên bàn trước mặt Linh.
Em giải thích đi!Linh nhìn tôi, mặt không đổi sắc. Cô ấy nhẹ nhàng cầm tờ giấy lên xem, rồi mỉm cười:
Cuối cùng anh cũng phát hiện ra rồi à?
Tôi chết lặng. Cô ấy không phủ nhận. Không biện minh.
Tại sao em làm vậy? – Tôi gằn giọng, cố gắng kìm nén cơn giận.Linh đặt tờ giấy xuống, thở dài:
Anh nhớ những lần cãi nhau trước đây chứ? Khi anh tức giận, anh thường rất khó kiểm soát lời nói và hành động. Lần đầu tiên em bỏ vào một ít, em nhận ra anh dịu đi nhanh hơn. Em chỉ muốn gia đình êm ấm thôi mà…
Tôi bật cười, nhưng đó là một nụ cười cay đắng.
Em đã đầu độc anh suốt bao năm trời, chỉ vì muốn anh ngoan ngoãn nghe lời sao?
Linh vẫn bình thản:
Nếu không phải thế, anh có bao giờ chịu lắng nghe em không?
Tôi nhìn người phụ nữ trước mặt mà cảm thấy xa lạ. Người vợ tôi từng yêu, người mà tôi tin tưởng nhất, lại có thể làm điều này với tôi.
Sáng hôm sau, tôi viết đơn ly hôn và đặt lên bàn.
Linh nhìn tờ giấy, không tỏ vẻ ngạc nhiên. Cô ấy chỉ cười nhẹ, ký vào mà không nói một lời nào.
Trước khi rời đi, cô ấy quay lại nhìn tôi, đôi mắt bình thản như thể biết trước kết cục này:
Anh sẽ nhớ em đấy.
Tôi không đáp. Cửa đóng lại, mang theo bóng dáng của người phụ nữ từng là tất cả với tôi.
Tôi bước ra khỏi căn nhà đã từng là tổ ấm, nhưng bây giờ chỉ còn là nơi chất chứa sự dối trá.
Từ đó trở đi, mỗi khi ăn bất kỳ món gì, tôi đều có một thói quen mới: kiểm tra thật kỹ xem nó có gì lạ không.
Và tôi không bao giờ quên được cảm giác rùng mình khi biết mình đã bị điều khiển suốt bao năm qua.