Đêm tân hôn.Sau bao tháng ngày yêu đương ngọt ngào, Hà hồi hộp bước vào căn phòng phủ đầy hoa hồng và nến thơm.Cô tin rằng, đêm nay sẽ là khởi đầu cho một cuộc sống mới, yên bình bên Tuấn – người đàn ông bề ngoài thành đạt, lịch lãm, lại luôn miệng nói yêu thương cô hết lòng.
Nhưng mọi thứ vỡ vụn chỉ sau chưa đầy một tiếng…
Tuấn ném mạnh tấm chăn ra khỏi giường, mắt đỏ ngầu:
“Cô lừa tôi à?! Cô nói là chưa từng yêu ai, là giữ cho tôi cơ mà?!”
Hà chết sững, nước mắt trào ra, run rẩy:
“Anh à… em… chuyện đó là quá khứ, em không muốn nhắc lại vì sợ anh tổn thương…”
Tuấn gào lên, đập nát ly rượu trên bàn:
“Cô là loại đàn bà dối trá! Tôi cưới cô về làm gì? Để bị cả đời đội sừng à?!”
Anh ta không nghe thêm lời nào, móc điện thoại ra, gọi thẳng cho bố mẹ vợ:
“Bố mẹ sang ngay đi! Tôi muốn ba mặt một lời!”
Chưa đầy 15 phút, bố mẹ Hà có mặt.Người cha im lặng, gương mặt xám lại, còn mẹ Hà – bà Ngọc – vẫn giữ thái độ bình tĩnh lạ thường.Tuấn chỉ tay thẳng vào Hà, giọng rít qua kẽ răng:
“Con gái bà không còn trinh trắng, mà còn giấu giếm! Gia đình bà dạy con kiểu gì vậy?”
Không khí đặc quánh.Bố Hà định mở lời nhưng mẹ Hà nhẹ nhàng ngắt:
“Anh Tuấn, nếu hôm nay cậu muốn nói chuyện rõ ràng thì tôi cũng xin phép nói cho hết. Chứ không thôi, chỉ một chiều thì tội con gái tôi.”
Tuấn ngạc nhiên:
“Bà nói cái gì? Tôi là người bị lừa đấy!”
Bà Ngọc cười nhạt, móc trong túi ra một xấp ảnh và vài tờ giấy cũ.
“Anh có nhớ trước khi cưới con gái tôi, ai là người đã đến quán Lounge K. Ở đó anh làm gì, cần tôi nhắc không?”
Tuấn đứng hình.Cả bố mẹ vợ và Hà đều sững sờ.Bà Ngọc tiếp lời, giọng sắc lạnh:
“Anh từng là trai bao cao cấp, chuyên phục vụ các quý bà giàu có. Có cần tôi đọc luôn tên vài người không?”
Không khí như nổ tung.Tuấn tái mặt, lùi dần ra sau:
“Bà… bà nói bậy! Tôi…”
Bà Ngọc ném xuống bàn hóa đơn chuyển tiền cùng vài tấm ảnh chụp Tuấn tay trong tay với những người phụ nữ lớn tuổi.
“Anh tưởng xóa quá khứ là xong à? Anh quên mất người đầu tiên thuê anh… chính là chị bạn tôi. Và người mách tôi chuyện đó, cũng chính là chị ấy.”
Tuấn ngồi phịch xuống ghế, mồ hôi túa ra như tắm.Cả đời anh cố che đậy, gột rửa quá khứ trai bao để leo lên nấc thang danh vọng.Anh lấy Hà – một cô gái thuần hậu – như cách để “rửa tội” cho bản thân.
Nhưng nào ngờ… chính người mẹ vợ hiền lành lại biết tất cả.
Bà Ngọc nói tiếp, từng lời lạnh như dao:
“Anh nghĩ tôi không biết sao? Tôi im lặng vì con gái tôi yêu anh thật lòng. Nhưng anh làm nhục nó ngay trong đêm cưới, thì tôi không còn gì phải giấu.”
“Anh bảo nó không trong trắng, vậy anh nghĩ anh sạch sẽ lắm à? Mấy năm bán thân cho đàn bà có chồng, còn gì dơ bẩn hơn thế?”
Tuấn cúi gằm mặt, cả người run rẩy.Hà ngồi bệt xuống sàn, nước mắt rơi lã chã.Bố Hà chỉ thở dài, nói một câu khiến ai nấy lặng người:
“Người có quá khứ, không đáng xấu hổ. Chỉ có người không dám nhận quá khứ của mình mới thật đáng thương.”
Sáng hôm sau, Tuấn biến mất khỏi nhà.Nhưng trước khi đi, anh để lại tờ giấy:
“Con xin lỗi. Con từng nghĩ lấy vợ ngoan hiền sẽ giúp mình quên được quá khứ. Nhưng hóa ra, chính con mới là kẻ dối trá.”
Ba tháng sau, Hà ký đơn ly hôn, trở lại cuộc sống bình thường.Ngày cô tốt nghiệp lớp pha chế, mẹ đưa cho cô tấm ảnh cũ – ảnh Tuấn phục vụ trong quán Lounge K, đằng sau bà viết một dòng:
“Đừng bao giờ sợ sự thật, con ạ. Chính nó mới cứu được con khỏi những kẻ giả tạo.”

