Tin nhanh

giải trí, xã hội, làm đẹp
Menu
  • Trang chủ
  • Xã hội
  • Sao
  • Tâm sự
  • Tử vi
  • Chính sách bảo mật
Home
Tâm sự
Đi làm từ thiện trên vùng cao nhưng bị lạc đường, chàng trai xin trú nhờ trong 1 ngôi nhà ven rừng, ai ngờ vừa vào trong cậu sững người khi thấy tấm ảnh thờ giống hệt cậu lúc nhỏ…

Đi làm từ thiện trên vùng cao nhưng bị lạc đường, chàng trai xin trú nhờ trong 1 ngôi nhà ven rừng, ai ngờ vừa vào trong cậu sững người khi thấy tấm ảnh thờ giống hệt cậu lúc nhỏ…

Thanh Thanh 28 Tháng 9, 2025

Đi làm từ thiện trên vùng cao nhưng bị lạc đường, chàng trai xin trú nhờ trong 1 ngôi nhà ven rừng, ai ngờ vừa vào trong cậu sữ/ng ng/ười khi thấy tấm ảnh thờ giống hệt cậu lúc nhỏ…

Sau gần một giờ lang thang giữa núi rừng mịt mù sương, đôi chân mỏi nhừ, Hùng phát hiện một ngôi nhà gỗ nhỏ nằm chênh vênh bên sườn đồi. Khói bếp lượn lờ bay lên từ ống khói, khiến anh thở phào nhẹ nhõm.
“May quá, chắc có người ở,” anh lẩm bẩm, vội bước đến gõ cửa.

Cánh cửa gỗ kêu cọt kẹt mở ra. Một bà cụ tóc bạc phơ, khuôn mặt hiền từ nhưng đôi mắt đầy nét u buồn, nhìn anh.
“Cháu ơi, lạc đường à? Trời sắp tối rồi, vào đây nghỉ đi con.”

Hùng cảm ơn rối rít, bước vào ngôi nhà nhỏ đơn sơ. Mùi củi cháy xen lẫn hương thảo mộc thoang thoảng khiến anh thấy ấm lòng sau cả ngày mệt mỏi. Trong ánh lửa lập lòe, anh nhìn thấy một bàn thờ nhỏ đặt ngay góc phòng. Trên bàn thờ là bức ảnh đen trắng của một cậu bé chừng năm tuổi, nụ cười trong veo, đôi mắt sáng ngời — và điều khiến Hùng chết lặng: cậu bé ấy giống anh như hai giọt nước.

Từ khuôn miệng cười đến cái sẹo nhỏ trên trán — y hệt anh hồi nhỏ. Toàn thân Hùng run lên, tim đập mạnh.
“Bà ơi… cậu bé này là ai vậy ạ?” – anh hỏi, giọng run run.

Bà cụ nhìn anh một lúc lâu, rồi quay sang bức ảnh, đôi mắt ánh lên nét ngỡ ngàng xen lẫn xúc động.
“Cháu hỏi về thằng bé này sao?” – bà thở dài, ngồi xuống chiếc ghế mây cũ kỹ. “Đó là con trai ta, tên là Minh. Nhưng nó mất tích từ khi mới năm tuổi, cách đây hơn hai mươi năm rồi.”

Không khí trong căn nhà bỗng lặng đi. Hùng nghe rõ cả nhịp tim mình đang đập.
“Bà… bà kể cho cháu nghe được không?” – anh khẽ hỏi.

Bà cụ gật đầu, ánh mắt xa xăm nhìn về khoảng rừng mờ sương trước cửa.
“Hồi đó, ta cùng chồng xuống chợ huyện bán thổ cẩm. Để thằng bé ở nhà chơi. Khi quay về… cửa vẫn mở, đồ đạc nguyên vẹn, nhưng nó biến mất. Cả bản đi tìm, ta cũng đi tìm, báo công an, lục tung từng con suối, từng con dốc, nhưng không thấy. Người ta bảo nó bị lũ cuốn đi. Nhưng lòng ta không tin… ta luôn có cảm giác, con ta vẫn còn sống đâu đó.”

Lời bà khiến lòng Hùng nhói lên. Những ký ức mơ hồ trong anh bỗng ùa về — tiếng suối chảy, tiếng người gọi thất thanh, rồi một cơn lũ lớn cuốn đi tất cả. Anh chỉ nhớ, khi tỉnh dậy, anh đang ở nhà một cặp vợ chồng hiền lành miền xuôi. Họ nói rằng đã cứu anh khi thấy anh bị trôi dạt bên bờ suối, và từ đó nuôi anh như con ruột.

Anh khẽ hỏi, giọng run rẩy:
“Bà có nhớ hôm đó, thằng bé mặc gì không ạ?”

“Có chứ,” bà đáp, nước mắt lăn dài. “Nó mặc chiếc áo len đỏ ta đan, cổ áo có thêu một bông hoa trắng. Và đeo sợi dây chuyền bạc có mặt hình con chim én. Đó là quà sinh nhật ta tặng nó.”

Nghe đến đó, Hùng sững người. Anh mở ba lô, lôi ra một túi vải cũ kỹ mà anh luôn mang theo. Bên trong là sợi dây chuyền bạc nhỏ xỉn màu, mặt khắc hình con chim én đang dang cánh. Anh vẫn giữ nó từ bé, dù chẳng ai biết nguồn gốc.

Khi thấy sợi dây, bà cụ đứng bật dậy, run run đưa tay lên miệng, rồi òa khóc:
“Trời ơi… chính là nó! Chính là sợi dây chuyền của con ta!”

Hùng chết lặng. Cả hai người đứng đó, nhìn nhau qua làn nước mắt. Rồi bà cụ bước tới, ôm chầm lấy anh, khóc nức nở:
“Minh ơi… con trai của mẹ!”

Hùng ôm chặt lấy bà, nước mắt tuôn rơi. Từng ký ức trong anh như được xâu chuỗi lại. Tất cả đều trùng khớp. Anh run run nói trong tiếng nấc:
“Con… con xin lỗi vì đã không nhớ gì… nhưng con đã về rồi, mẹ ơi.”

Căn nhà nhỏ chìm trong tiếng khóc của hai mẹ con — tiếng khóc chứa đựng cả hai mươi năm chờ đợi, cả những nỗi đau và hạnh phúc hòa lẫn.

Đêm ấy, Hùng không ngủ được. Anh ngồi nhìn ngọn lửa trong bếp cháy bập bùng, nghĩ về hành trình kỳ lạ của mình. Một chuyến đi từ thiện ngẫu nhiên, một con đường lạc — và anh tìm lại được nguồn cội. Có lẽ, trời đã dẫn lối.

Sáng hôm sau, khi mặt trời ló rạng, ánh nắng vàng rót xuống mái nhà gỗ cũ kỹ. Bà cụ bước ra hiên, khuôn mặt nhăn nheo nhưng rạng rỡ lạ thường. Bà nắm chặt tay anh, nói khẽ:
“Ta đã cầu nguyện suốt bao năm chỉ mong được gặp lại con một lần. Giờ thì… ta có thể yên lòng rồi.”

Hùng siết chặt tay mẹ, giọng anh nghẹn lại:
“Không đâu mẹ… con sẽ không đi nữa. Con về rồi, và con sẽ ở lại để chăm sóc mẹ.”

Bên ngoài, nắng tràn xuống khắp triền đồi, gió thổi nhẹ qua những tán cây già. Ngôi nhà nhỏ năm xưa từng chỉ có khói bếp và nỗi nhớ, giờ bỗng vang lên tiếng cười — tiếng cười đoàn tụ, ấm áp như nắng đầu ngày.

Hai mươi năm chờ đợi, một phép màu đã xảy ra. Và Hùng hiểu rằng, đôi khi, những hành trình tưởng như lạc lối lại chính là con đường đưa ta trở về nơi ta thuộc về — trở về với tình mẹ.

Prev Article
Next Article

Related Articles

“Con trai đỗ ĐH top đầu, bố mẹ làm 90 mâm cỗ mời cả làng nhưng không một ai đến: Nghe câu nói của trưởng thôn mới xấu hổ tột cùng…

“Con trai đỗ ĐH top đầu, bố mẹ làm 90 mâm cỗ mời cả làng nhưng không một ai đến: Nghe câu nói của trưởng thôn mới xấu hổ tột cùng…

Vừa vào công ty được ba ngày, tôi đã được gọi lên phòng giám đốc đề nghị đi công tác cùng anh 3 ngày

Vừa vào công ty được ba ngày, tôi đã được gọi lên phòng giám đốc đề nghị đi công tác cùng anh 3 ngày

HOT NEWS

  • Lũ lụt khiến gia đình tôi ở Thanh Hóa mất trắng, bố vợ từ Hà Nội gọi điện mắng tôi té tát vì không lo được cho con gái ông, nhìn thấy thứ ở trong thùng xốp ông gửi vào tôi cùng vợ khóc ng-ất
    Lũ lụt khiến gia đình tôi ở Thanh Hóa mất trắng, bố vợ từ Hà Nội gọi điện mắng tôi té tát vì không lo …
  • Từ ngày về nhà chồng, tôi luôn cảm thấy một điều gì đó… không bình thường.
    Từ ngày về nhà chồng, tôi luôn cảm thấy một điều gì đó… không bình thường.
  • Ngày ký đơn ly hôn, chồng tôi cười đắc ý vì giành được 2/3 tài sản. Tôi không lấy được nhà, không lấy được xe, con cũng không có quyền nuôi
    Ngày ký đơn ly hôn, chồng tôi cười đắc ý vì giành được 2/3 tài sản. Tôi không lấy được nhà, không lấy được xe, …
  • Tháng nào tôi cũng đưa cho vợ 150 triệu đồng nhưng cô ấy lại không mấy vui vẻ, hóa ra là bởi…
    Tháng nào tôi cũng đưa cho vợ 150 triệu đồng nhưng cô ấy lại không mấy vui vẻ, hóa ra là bởi…
  • Khoảnh khắc ấy, tôi thấy rõ bi kịch không chỉ của con trai, mà của cả hai gia đình.
    Khoảnh khắc ấy, tôi thấy rõ bi kịch không chỉ của con trai, mà của cả hai gia đình.
  • Trẻ nhiễm Adenovirus tăng nhanh: Thấy con có dấu hiệu này cần cho đi viện ngay lập tức
    Trẻ nhiễm Adenovirus tăng nhanh: Thấy con có dấu hiệu này cần cho đi viện ngay lập tức
  • Vợ dắt về một đứa trẻ ngay sau ngày cưới, vừa nhìn mặt bé, tôi đã quỳ xuống cầu xin tha thứ
    Vợ dắt về một đứa trẻ ngay sau ngày cưới, vừa nhìn mặt bé, tôi đã quỳ xuống cầu xin tha thứ
  • Bà giúp việc đã lao vào kéo tôi ra bụi chuối thì thầm “mày có muốn giống con vợ trước không”, tôi cứng đơ người chưa kịp hoàn hồn thì trong nhà chồng hét lớn
    Bà giúp việc đã lao vào kéo tôi ra bụi chuối thì thầm “mày có muốn giống con vợ trước không”, tôi cứng đơ người …
  • Cả cái thị trấn này đều nói tôi dại, khi lấy nhân viên quán hát về làm vợ
    Cả cái thị trấn này đều nói tôi dại, khi lấy nhân viên quán hát về làm vợ

Bài viết mới

  • Trộm vàng của vợ đưa bồ đi nghỉ dưỡng, về thấy ảnh mình trên bàn thờ, tôi choáng váng khi nghe vợ nói lý do…
    Trộm vàng của vợ đưa bồ đi nghỉ dưỡng, về thấy ảnh mình trên bàn thờ, tôi choáng váng khi nghe vợ nói lý do…
    Tr//ộm vàng của vợ đưa b///ồ đi nghỉ dưỡng, về …
  • Anh bận công việc, không thể ở bên chăm sóc. Để anh đưa em về quê ngoại, ở đó có ông bà, có người thân. Anh sẽ gửi tiền hàng tháng
    Anh bận công việc, không thể ở bên chăm sóc. Để anh đưa em về quê ngoại, ở đó có ông bà, có người thân. …
    Vợ bị t/ai n/ạn, chồng đưa về quê nhờ ông …
  • Cô nhân viên quán hát tưởng vớ được đại gia chân đất chẳng mấy mà xuống lỗ để lại toàn bộ tài sản, ai ngờ khi ông qua đời, tờ di chúc mở ra khiến cô quỵ gối
    Cô nhân viên quán hát tưởng vớ được đại gia chân đất chẳng mấy mà xuống lỗ để lại toàn bộ tài sản, ai ngờ …
    Cả quán “Phố Sương Đêm” hôm ấy ai cũng xì …
  • Giữa đêm, mẹ chồng soi đèn pin dẫn tôi chạy trốn khỏi chồng mình: ‘Con không sống được ở đây đâu, chạy đi’
    Giữa đêm, mẹ chồng soi đèn pin dẫn tôi chạy trốn khỏi chồng mình: ‘Con không sống được ở đây đâu, chạy đi’
    Cho đến giờ khi nghĩ lại cuộc hôn nhân mà …
  • Xưa cho bạn mượn 3 cây vàng nhưng giờ khó khăn cần dùng nhắn bạn cho xin lại, nhưng bạn ngụ ý vàng lúc ý chỉ 50 triệu/ cây giờ muốn lấy lại thì phải…
    Xưa cho bạn mượn 3 cây vàng nhưng giờ khó khăn cần dùng nhắn bạn cho xin lại, nhưng bạn ngụ ý vàng lúc ý …
    Cách đây 6 năm, khi bạn thân của tôi — …
  • Giúp việc tâm cơ muốn đá bà Chủ ra khỏi nhà để làm Vợ Ông Chủ ăn trắng mặt trơn nhưng bà đâu có ngờ được bà chủ đã nhìn ra từ lâu
    Giúp việc tâm cơ muốn đá bà Chủ ra khỏi nhà để làm Vợ Ông Chủ ăn trắng mặt trơn nhưng bà đâu có ngờ …
    Căn biệt thự nằm giữa khu đô thị cao cấp …
  • Giám đốc giả nghèo dẫn bạn gái về ngôi nhà lụp xụp ra mắt
    Giám đốc giả nghèo dẫn bạn gái về ngôi nhà lụp xụp ra mắt
    Nam, 34 tuổi, giám đốc một công ty xuất nhập …
  • “Nhớ chứ. Hôm ấy, em cõng anh. Còn hôm nay, đến lượt anh cõng em – đi qua nửa đời bình yên.”
    “Nhớ chứ. Hôm ấy, em cõng anh. Còn hôm nay, đến lượt anh cõng em – đi qua nửa đời bình yên.”
    Tôi bị gả đi như một món hàng. Mẹ kế …
  • Đi công tác về thấy vợ bầu mặc váy bị ngược, chồng lạnh sống lưng cho đến khi biết lý do
    Đi công tác về thấy vợ bầu mặc váy bị ngược, chồng lạnh sống lưng cho đến khi biết lý do
    Đêm đó, chuyến bay bị hoãn gần ba tiếng. Tôi …
  • Đi làm về nhà đói quá tôi vơ vội lấy bát cơm ở cữ mà mẹ cho vợ mình ăn, nhưng rồi hãi hùng…
    Đi làm về nhà đói quá tôi vơ vội lấy bát cơm ở cữ mà mẹ cho vợ mình ăn, nhưng rồi hãi hùng…
    Tôi tên Hưng, 32 tuổi, công nhân xây dựng, lúc …

Tin nhanh

giải trí, xã hội, làm đẹp
Copyright © 2025 Tin nhanh
Liên hệ: [email protected]