Đi làm từ thiện trên vùng cao nhưng bị lạc đường, chàng trai xin trú nhờ trong 1 ngôi nhà ven rừng, ai ngờ vừa vào trong cậu sữ/ng ng/ười khi thấy tấm ảnh thờ giống hệt cậu lúc nhỏ…
Sau gần một giờ lang thang giữa núi rừng mịt mù sương, đôi chân mỏi nhừ, Hùng phát hiện một ngôi nhà gỗ nhỏ nằm chênh vênh bên sườn đồi. Khói bếp lượn lờ bay lên từ ống khói, khiến anh thở phào nhẹ nhõm.
“May quá, chắc có người ở,” anh lẩm bẩm, vội bước đến gõ cửa.
Cánh cửa gỗ kêu cọt kẹt mở ra. Một bà cụ tóc bạc phơ, khuôn mặt hiền từ nhưng đôi mắt đầy nét u buồn, nhìn anh.
“Cháu ơi, lạc đường à? Trời sắp tối rồi, vào đây nghỉ đi con.”
Hùng cảm ơn rối rít, bước vào ngôi nhà nhỏ đơn sơ. Mùi củi cháy xen lẫn hương thảo mộc thoang thoảng khiến anh thấy ấm lòng sau cả ngày mệt mỏi. Trong ánh lửa lập lòe, anh nhìn thấy một bàn thờ nhỏ đặt ngay góc phòng. Trên bàn thờ là bức ảnh đen trắng của một cậu bé chừng năm tuổi, nụ cười trong veo, đôi mắt sáng ngời — và điều khiến Hùng chết lặng: cậu bé ấy giống anh như hai giọt nước.
Từ khuôn miệng cười đến cái sẹo nhỏ trên trán — y hệt anh hồi nhỏ. Toàn thân Hùng run lên, tim đập mạnh.
“Bà ơi… cậu bé này là ai vậy ạ?” – anh hỏi, giọng run run.
Bà cụ nhìn anh một lúc lâu, rồi quay sang bức ảnh, đôi mắt ánh lên nét ngỡ ngàng xen lẫn xúc động.
“Cháu hỏi về thằng bé này sao?” – bà thở dài, ngồi xuống chiếc ghế mây cũ kỹ. “Đó là con trai ta, tên là Minh. Nhưng nó mất tích từ khi mới năm tuổi, cách đây hơn hai mươi năm rồi.”
Không khí trong căn nhà bỗng lặng đi. Hùng nghe rõ cả nhịp tim mình đang đập.
“Bà… bà kể cho cháu nghe được không?” – anh khẽ hỏi.
Bà cụ gật đầu, ánh mắt xa xăm nhìn về khoảng rừng mờ sương trước cửa.
“Hồi đó, ta cùng chồng xuống chợ huyện bán thổ cẩm. Để thằng bé ở nhà chơi. Khi quay về… cửa vẫn mở, đồ đạc nguyên vẹn, nhưng nó biến mất. Cả bản đi tìm, ta cũng đi tìm, báo công an, lục tung từng con suối, từng con dốc, nhưng không thấy. Người ta bảo nó bị lũ cuốn đi. Nhưng lòng ta không tin… ta luôn có cảm giác, con ta vẫn còn sống đâu đó.”
Lời bà khiến lòng Hùng nhói lên. Những ký ức mơ hồ trong anh bỗng ùa về — tiếng suối chảy, tiếng người gọi thất thanh, rồi một cơn lũ lớn cuốn đi tất cả. Anh chỉ nhớ, khi tỉnh dậy, anh đang ở nhà một cặp vợ chồng hiền lành miền xuôi. Họ nói rằng đã cứu anh khi thấy anh bị trôi dạt bên bờ suối, và từ đó nuôi anh như con ruột.
Anh khẽ hỏi, giọng run rẩy:
“Bà có nhớ hôm đó, thằng bé mặc gì không ạ?”
“Có chứ,” bà đáp, nước mắt lăn dài. “Nó mặc chiếc áo len đỏ ta đan, cổ áo có thêu một bông hoa trắng. Và đeo sợi dây chuyền bạc có mặt hình con chim én. Đó là quà sinh nhật ta tặng nó.”
Nghe đến đó, Hùng sững người. Anh mở ba lô, lôi ra một túi vải cũ kỹ mà anh luôn mang theo. Bên trong là sợi dây chuyền bạc nhỏ xỉn màu, mặt khắc hình con chim én đang dang cánh. Anh vẫn giữ nó từ bé, dù chẳng ai biết nguồn gốc.
Khi thấy sợi dây, bà cụ đứng bật dậy, run run đưa tay lên miệng, rồi òa khóc:
“Trời ơi… chính là nó! Chính là sợi dây chuyền của con ta!”
Hùng chết lặng. Cả hai người đứng đó, nhìn nhau qua làn nước mắt. Rồi bà cụ bước tới, ôm chầm lấy anh, khóc nức nở:
“Minh ơi… con trai của mẹ!”
Hùng ôm chặt lấy bà, nước mắt tuôn rơi. Từng ký ức trong anh như được xâu chuỗi lại. Tất cả đều trùng khớp. Anh run run nói trong tiếng nấc:
“Con… con xin lỗi vì đã không nhớ gì… nhưng con đã về rồi, mẹ ơi.”
Căn nhà nhỏ chìm trong tiếng khóc của hai mẹ con — tiếng khóc chứa đựng cả hai mươi năm chờ đợi, cả những nỗi đau và hạnh phúc hòa lẫn.
Đêm ấy, Hùng không ngủ được. Anh ngồi nhìn ngọn lửa trong bếp cháy bập bùng, nghĩ về hành trình kỳ lạ của mình. Một chuyến đi từ thiện ngẫu nhiên, một con đường lạc — và anh tìm lại được nguồn cội. Có lẽ, trời đã dẫn lối.
Sáng hôm sau, khi mặt trời ló rạng, ánh nắng vàng rót xuống mái nhà gỗ cũ kỹ. Bà cụ bước ra hiên, khuôn mặt nhăn nheo nhưng rạng rỡ lạ thường. Bà nắm chặt tay anh, nói khẽ:
“Ta đã cầu nguyện suốt bao năm chỉ mong được gặp lại con một lần. Giờ thì… ta có thể yên lòng rồi.”
Hùng siết chặt tay mẹ, giọng anh nghẹn lại:
“Không đâu mẹ… con sẽ không đi nữa. Con về rồi, và con sẽ ở lại để chăm sóc mẹ.”
Bên ngoài, nắng tràn xuống khắp triền đồi, gió thổi nhẹ qua những tán cây già. Ngôi nhà nhỏ năm xưa từng chỉ có khói bếp và nỗi nhớ, giờ bỗng vang lên tiếng cười — tiếng cười đoàn tụ, ấm áp như nắng đầu ngày.
Hai mươi năm chờ đợi, một phép màu đã xảy ra. Và Hùng hiểu rằng, đôi khi, những hành trình tưởng như lạc lối lại chính là con đường đưa ta trở về nơi ta thuộc về — trở về với tình mẹ.