Căn nhà bốn tầng nằm ở cuối con phố nhỏ vốn là niềm tự hào của gia đình Hưng và Lan. Nó không chỉ là mái ấm mà còn là chứng tích cho những năm tháng hai vợ chồng trẻ chắt chiu từng đồng, vừa nuôi con, vừa trả nợ ngân hàng. Lan luôn nghĩ, ngôi nhà ấy là “tổ ấm” do cả hai cùng dựng xây, chẳng bao giờ cô ngờ đằng sau đó lại là một bi kịch.
Hưng là người đàn ông điển trai, làm ăn có phần nhanh nhẹn nhưng lại nóng vội, thích chứng tỏ. Anh thường than phiền với vợ rằng:– Cái gì cũng đứng tên hai vợ chồng, người ngoài nhìn vào họ cười cho. Nhà này là do anh bỏ ra nhiều hơn, anh gánh nặng hơn, sao cứ phải chia đôi?
Lan nghe nhưng bỏ ngoài tai. Với cô, gia đình là cùng nhau gây dựng, “của chồng công vợ”. Thế nhưng, một ngày đẹp trời, khi ngân hàng gọi điện xác nhận về thủ tục vay vốn, Lan mới tình cờ biết: Hưng đã lặng lẽ sang tên toàn bộ căn nhà cho bố mẹ đẻ từ hơn một năm trước.
Cô chết lặng.– Anh… tại sao lại làm vậy? – Lan nghẹn giọng.– Để đảm bảo an toàn. Lỡ mai này vợ chồng có chuyện gì thì… bố mẹ anh còn giữ được. – Hưng đáp tỉnh rụi.
Lời nói ấy như nhát dao cắt vào tim Lan. Cô hiểu, anh chưa bao giờ tin tưởng cô hoàn toàn. Nhưng vì con trai mới lên bảy, cô nén giận, chọn im lặng.
Cuộc hôn nhân sau đó không còn mặn nồng. Hưng bận rộn các cuộc nhậu, các chuyến làm ăn mập mờ. Lan gồng gánh gia đình, vừa đi làm vừa chăm sóc con. Mâu thuẫn bùng nổ khi Lan phát hiện anh có người đàn bà khác.
– Anh muốn ly hôn. – Hưng lạnh lùng buông một câu trong bữa cơm tối.– Vậy còn con? – Lan rơi nước mắt.– Nó ở với cô hay tôi cũng được, miễn tôi rảnh thì tôi đón.
Lan lặng người. Cô không níu kéo, chỉ muốn giải thoát. Cuộc hôn nhân gần mười năm kết thúc chóng vánh. Tài sản chẳng có gì để phân chia, vì căn nhà – thứ duy nhất đáng giá – đã thuộc tên bố mẹ chồng.
Người đời thương xót Lan trắng tay, bế con đi thuê nhà. Nhưng cô vẫn ngẩng cao đầu: “Ít nhất mình còn có con, còn có đôi bàn tay để làm lại.”
Sau ly hôn, Hưng mới thấm cảnh “ra đi hai bàn tay trắng”. Anh sống dựa vào căn nhà bố mẹ giữ hộ, nhưng không ngờ bố mẹ già lại cứng rắn:– Nhà này là của vợ chồng con xây, nhưng con sang tên cho bố mẹ, coi như biếu. Từ nay nó thuộc quyền của bố mẹ.
Hưng chưng hửng:– Nhưng… bố mẹ phải sang tên lại cho con chứ. Con mới là người cần!
Ông bà chỉ lắc đầu. Hưng quay sang trách móc:– Nếu bố mẹ không giúp, con biết sống thế nào? Nhà này vốn dĩ là công sức của con!
Cái “công sức của con” ấy, ông bà nghe mà nhói lòng. Nhưng họ cũng chứng kiến Lan khổ sở ra sao, cũng biết cháu nội họ – bé Bin – đang sống chật vật trong căn phòng trọ ẩm thấp cùng mẹ.
Một buổi chiều, Lan bất ngờ nhận được cuộc gọi từ bố mẹ chồng. Cô ngập ngừng bước vào căn nhà cũ. Mọi ký ức ùa về, vừa thân thuộc vừa đau đớn.
Bố chồng – mái đầu bạc phơ – nhìn cô bằng ánh mắt nghiêm nghị:– Con Lan, bố mẹ có chuyện muốn nói. Ngôi nhà này, bố mẹ quyết định sang tên lại cho con và thằng Bin.
Lan sững sờ, đôi tay run rẩy:– Con… sao có thể? Con đâu có công gì nữa… Con và anh Hưng đã ly hôn rồi mà.– Chính vì thế, chúng ta càng phải công bằng. Bố mẹ chứng kiến con chịu thiệt thòi, một mình nuôi con. Hưng thì… – ông thở dài – nó chẳng biết trân trọng. Ngôi nhà này, coi như là nơi cháu nội chúng ta có một mái ấm.
Lan òa khóc. Nỗi tủi hờn bao năm bỗng vỡ òa thành niềm xúc động.
Khi hay tin bố mẹ sang tên nhà cho vợ cũ và con trai, Hưng nổi giận đùng đùng, xông đến cãi vã:– Bố mẹ làm vậy khác gì đuổi con ra đường? Con mới là người có quyền!
Bố anh bình tĩnh:– Quyền là do con đã tự trao đi. Con sang tên cho bố mẹ, nghĩa là con đã không còn. Hôm nay bố mẹ trả nó lại cho người xứng đáng hơn.
– Nhưng đó là phản bội! – Hưng gào lên.– Không, đó là bài học. – giọng bố anh nặng nề – Con tham lam, con ích kỷ, con chưa từng nghĩ cho vợ con. Từ nay hãy tự chịu trách nhiệm với cuộc đời mình.
Hưng chết lặng. Anh chưa bao giờ ngờ, người mình tin sẽ luôn đứng về phía mình lại chọn con dâu cũ.
Lan cầm giấy tờ nhà trên tay, nước mắt không ngừng rơi. Cô biết ơn bố mẹ chồng – những người tuy già yếu nhưng vẫn đủ sáng suốt và nhân hậu. Căn nhà giờ đây không chỉ là chỗ che mưa nắng mà còn là minh chứng: công bằng và tình thương vẫn tồn tại, dù sau những đổ vỡ chua chát nhất.
Cô dắt con trai vào phòng cũ, nơi treo bức ảnh gia đình ngày nào. Bé Bin hồn nhiên reo lên:– Mẹ ơi, con lại được ở nhà mình rồi!
Lan ôm con, thì thầm:– Đúng rồi, con trai. Đây là nhà của chúng ta, mãi mãi.
Hưng sau biến cố ấy trở nên thất thểu, lạc lõng. Anh phải thuê trọ, chật vật xoay xở trong các mối làm ăn nợ nần. Đôi khi đứng từ xa nhìn căn nhà sáng đèn, anh chỉ thấy một khoảng tối trống rỗng trong lòng.
Bố mẹ già thảnh thơi hơn, họ tin quyết định của mình là đúng. Ít nhất, đứa cháu nội sẽ không phải chịu cảnh bơ vơ.
Còn Lan, cô bắt đầu một hành trình mới, đầy khó khăn nhưng cũng nhiều hy vọng. Từ bi kịch, cô đã tìm lại được mái ấm, không phải nhờ chồng cũ, mà nhờ tấm lòng nhân hậu của những người mà cô từng gọi là “bố mẹ”.
Ngôi nhà ấy, sau tất cả, vẫn đứng vững trước gió. Nhưng người giữ được nó không phải kẻ tham lam, mà là người biết trân trọng giá trị gia đình và tình yêu thương.