Tôi tên là Minh, năm nay đã ngoài năm mươi. Cuộc đời tôi giản dị lắm, chỉ xoay quanh quán cà phê nhỏ ven sông ở một thị trấn ngoại ô Sài Gòn. Quán không đông khách, nhưng đủ để tôi sống qua ngày, pha những tách cà phê đắng ngắt cho những ông già về hưu hay mấy đứa sinh viên ghé qua ôn bài. 19 năm trước, tôi chưa bao giờ nghĩ mình sẽ làm cha. Tôi độc thân, sống một mình trong căn nhà nhỏ phía sau quán, với những buổi tối ngồi nghe radio cũ kỹ và ngắm sông nước lững lờ trôi. Thế mà, định mệnh lại gõ cửa theo cách chẳng ai ngờ.
Đó là một buổi chiều mưa dầm dề, trời tháng Tư năm 2006. Tôi đang lau chùi quầy bar thì nghe tiếng khóc oe oe từ ngoài cửa. Mở cửa ra, tôi thấy một chiếc giỏ tre đặt trên bậc thềm, bên trong là một đứa bé sơ sinh quấn khăn trắng, mặt đỏ au vì lạnh. Bên cạnh giỏ là tờ giấy nhăn nhúm: “Đứa trẻ mồ côi, cha mẹ mất trong tai nạn. Xin ông chủ quán thương tình nuôi giúp. Tên nó là Phong.” Tôi ngẩn ngơ nhìn quanh, không thấy ai. Có lẽ người ta nghĩ tôi là “chủ” – chủ quán, chủ nhà – nên mới để lại đây. Tôi bế đứa bé vào, lòng phân vân. Nuôi một đứa trẻ? Tôi biết gì về sữa bột, tã lót? Nhưng tiếng khóc ấy, yếu ớt mà dai dẳng, khiến tôi không đành lòng bỏ mặc.
Những ngày đầu khó khăn lắm. Tôi phải học cách pha sữa từ bà hàng xóm, thức trắng đêm khi Phong quấy khóc. Quán cà phê vắng hoe hơn vì tôi bận bịu, nhưng dần dà, mọi thứ vào nếp. Phong lớn lên bên tôi, như một phần của quán. Nó học bò trên sàn gỗ cũ kỹ, học nói bằng cách lặp lại lời khách hàng: “Cà phê đen đá!” – câu đầu tiên nó nói, khiến cả quán cười ồ. Tôi dạy nó đọc sách, dạy nó bơi ở sông, dạy nó rằng cuộc đời dù nghèo cũng phải sống tử tế. Phong thông minh, học giỏi, nhưng nhút nhát. Mỗi khi trời trở gió, nó lại chạy đến ôm chặt lấy tôi, thì thầm: “Bố ơi, gió lạnh quá.” Tôi cười, xoa đầu nó: “Có bố đây rồi, sợ gì.” Với tôi, Phong không phải con ruột, nhưng là tất cả. Tôi chưa từng nghĩ đến việc tìm cha mẹ thật của nó – tờ giấy kia đã nói rõ, mồ côi mà.
Thời gian trôi nhanh như dòng sông trước nhà. Phong lớn lên thành chàng trai 19 tuổi, cao ráo, mái tóc đen nhánh, đôi mắt sáng long lanh. Nó đỗ đại học ở thành phố, chuyên ngành kỹ thuật, mơ ước xây cầu nối những vùng quê nghèo. Những cuối tuần, Phong về thăm tôi, mang theo bánh kẹo và kể chuyện trường lớp. Cuộc sống êm đềm, cho đến cái ngày định mệnh ấy – hôm nay, 27 tháng 9 năm 2025.
Tiếng gõ cửa vang lên lúc chập tối, khi quán vừa đóng. Tôi mở cửa, thấy hai người đàn ông mặc vest đen, khuôn mặt nghiêm nghị, đứng dưới cơn mưa phùn. Một người cao lớn, râu quai nón, tự xưng là luật sư Trần. Người kia, trẻ hơn, là trợ lý. Họ xin vào nhà, và câu chuyện họ kể khiến tôi chết lặng.
“Ông Minh, chúng tôi đến từ gia đình họ Lê – một trong những gia tộc giàu có và quyền lực nhất Việt Nam. 19 năm trước, con trai út của ông chủ Lê bị bắt cóc lúc mới sinh. Chúng tôi đã tìm kiếm khắp nơi, thuê thám tử quốc tế, phân tích ADN từ hàng nghìn trường hợp. Và giờ, chúng tôi chắc chắn: Phong chính là đứa con ấy. Tên thật của cậu ấy là Lê Hoàng Phong.”
Tôi ngồi phịch xuống ghế, tay run run cầm tách trà họ đưa. Gia tộc họ Lê? Ai mà chẳng biết – chủ tập đoàn bất động sản khổng lồ, có chân trong chính trường, tài sản trải dài từ Bắc chí Nam. “Không bình thường” là nói nhẹ – họ là những người mà báo chí gọi là “vua không ngai”, với những bí mật gia đình được che giấu kỹ lưỡng. Ông chủ Lê, nay đã ngoài bảy mươi, từng là bộ trưởng, vợ ông là con gái một gia đình cách mạng. Con trai út bị bắt cóc là scandal lớn, nhưng họ giấu kín để tránh kẻ thù. Bằng chứng họ đưa ra: ảnh siêu âm, mẫu tóc ADN khớp 99,9%, và cả lời khai từ một tên bắt cóc đã bị bắt gần đây.
Tôi nhìn họ, giọng lạc đi: “Sao… sao giờ mới tìm? Phong đã 19 tuổi rồi.” Luật sư Trần thở dài: “Chúng tôi theo dấu mãi mới đến đây. Người phụ nữ để lại đứa bé là đồng lõa, nhưng bà ta đã mất. Ông Lê muốn gặp con trai, muốn bù đắp. Phong sẽ có tất cả: biệt thự, xe hơi, học bổng du học, và vị trí thừa kế.”
Tim tôi đập thình thịch. Cao trào cuộc đời tôi đến rồi đây. Tôi gọi Phong về ngay lập tức. Nó về, mặt ngạc nhiên khi thấy khách lạ. Họ kể lại, Phong nghe mà mặt tái mét. Nó nhìn tôi, mắt đỏ hoe: “Bố… con không muốn đi đâu cả. Với con, bố mới là gia đình.” Nhưng ông Lê gọi video call, giọng run run: “Con trai, bố đợi con 19 năm rồi.” Phong do dự, cuối cùng đồng ý gặp mặt – chỉ gặp thôi, không hứa gì.
Chúng tôi lên đường đến biệt thự họ Lê ở quận 1, Sài Gòn. Không khí căng thẳng như phim hành động. Xe limo đón, qua cổng sắt cao ngất, vào khuôn viên rộng như công viên. Ông Lê chờ ở phòng khách, bên cạnh bà vợ già yếu và mấy người con lớn. Họ ôm Phong khóc, kể về những năm tháng đau khổ. Phong lúng túng, nhưng dần mềm lòng. Tôi đứng ngoài, lòng như dao cắt. Đây là cao trào: Phong sẽ chọn ai? Gia đình máu mủ với quyền lực, hay ông bố nuôi nghèo khổ?
Rồi cú twist bất ngờ ập đến, khiến tất cả đảo lộn. Trong bữa tối, khi ông Lê kể về vụ bắt cóc, Phong vô tình nhìn thấy một bức ảnh cũ trên bàn – ảnh ông Lê trẻ tuổi bên một người phụ nữ. Khuôn mặt ấy… quen thuộc. Phong hỏi: “Người này là ai?” Ông Lê tái mặt, ấp úng: “Là… người hầu cũ.” Nhưng tôi nhận ra ngay – đó là mẹ ruột của Phong? Không, khoan đã.
Phong lục lọi thêm, tìm thấy một cuốn sổ tay cũ trong thư viện gia đình. Bên trong là nhật ký của ông Lê: “Tôi đã sai lầm khi ngoại tình với Lan – vợ của anh trai mình. Đứa con sinh ra, tôi phải giấu đi để tránh scandal. Tôi thuê người bắt cóc giả, đưa đến chỗ Minh – chính là anh trai tôi, người mà gia đình đã từ bỏ vì ông ấy chọn cuộc sống bình dân.”
Tôi sững sờ. Anh trai? Ông Lê nhìn tôi, nước mắt lưng tròng: “Minh, em là Lê Minh – anh ruột của tôi. Năm xưa, anh bỏ nhà vì bất đồng với cha, đổi họ, sống ẩn dật. Tôi… tôi đã đưa cháu ruột của anh – con trai tôi – đến chỗ anh, giả làm mồ côi, để bảo vệ khỏi kẻ thù chính trị. Nhưng tôi không ngờ anh nuôi nó tốt đến vậy.”
Twist ấy như sét đánh. Hóa ra tôi không phải người dưng – tôi là chú ruột của Phong, và gia đình “không bình thường” này chính là máu mủ của tôi. Tôi bị từ bỏ vì không theo con đường quyền lực, sống dưới cái tên Minh giản dị. Phong là cháu tôi, nhưng với tôi, nó vẫn là con. Ông Lê thú nhận: Ông ta hối hận, muốn chuộc lỗi bằng cách đón Phong về, nhưng thực chất là để kiểm soát tài sản.
Phong khóc òa, ôm chặt tôi: “Dù chú hay bố, con vẫn là thằng bé của bố. Con không cần quyền lực, con chỉ cần những buổi chiều gió lạnh, ôm bố nghe sông chảy.” Chúng tôi rời khỏi biệt thự ấy, từ chối tất cả. Ông Lê hứa sẽ không làm phiền, chỉ gửi tiền hỗ trợ lén lút.
Bây giờ, quán cà phê vẫn thế, Phong vẫn về thăm. Mỗi khi gió nổi, nó ôm tôi, thì thầm: “Bố ơi, gió lạnh quá.” Tôi cười, lòng ấm áp. Cuộc đời đầy bất ngờ, nhưng tình yêu thương thì mãi không đổi thay. Phong không phải mồ côi, không phải hoàng tử – với tôi, nó chỉ là thằng bé của tôi, mãi mãi.