Kể từ ngày lấy chồng, ở nhà tôi suốt 6 năm qua, tôi chưa bao giờ than vãn một lời nào. Tôi cố gắng s.ống nhẫn nhịn, chịu đựng để quan hệ mẹ chồng nàng dâu được dĩ hòa vi quý. Nhưng có vẻ nhưng mẹ chồng tôi vẫn kh.ông hài lòng với sự an phận của tôi.
Trước nay cho dù xảy ra chuyện gì tôi cũng đều sẽ nhắm mắt cho qua, dù sao tôi cũng kh.ông muốn mối quan hệ giữa tôi và mẹ chồng bị t.ồi tệ đi. Cho đến gần đây, mẹ chồng càng ngày càng quá đáng. Nếu bây giờ tôi vẫn cứ im lặng thì gia đình chồng chắc chắn chỉ xem tôi là một con người nhu nhược, họ càng được nước lấn tới mà thôi phải kh.ông?
Suốt 6 năm cưới nhau đến giờ, tôi chưa bao giờ l.àm bất cứ điều gì xấu với mẹ chồng, và cũng chưa bao giờ lời qua tiếng lại. Tôi và chồng chỉ là một nhân viên văn phòng bình thường, chính vì vậy lương của chúng tôi chỉ vừa đủ chi tiêu chứ kh.ông dư g.iả như nhiều người. Ngay sau khi cưới về, hai chúng tôi đã quyết định sẽ s.ống cùng với bố mẹ chồng để tiết kiệm được khoản thuê nhà.
Ban đầu, khi chưa có con chúng tôi đều gửi cho mẹ chồng bốn tr.iệu mỗi tháng. Tôi nghĩ s.ố t.iền này cũng kh.ông thể thiếu được, vì ban ngày chúng tôi ăn cơm công ty, chỉ có buổi t.ối mới ăn cơm nhà. Đên khi s.inh con xong, vợ chồng tôi gửi thêm cho mẹ chồng 2 tr.iệu nữa, tổng thể là 6 tr.iệu mỗi tháng.
Và dĩ nhiên đó chỉ là t.iền ăn mà thôi, còn nếu có việc gì tôi sẽ bỏ thêm t.iền riêng ra để chi. Kể cả đồ ăn của con nhỏ tôi cũng tự tay mình mua đem về, mẹ chồng kh.ông phải lo khoản đó. Hơn nữa, vào mỗi dịp lễ trong năm tôi còn biếu t.iền cho bố mẹ chồng nữa.
Ấy vậy mà từ trước đến nay tôi chưa thấy được bữa cơm nào nên hồn. Mâm cơm tôi chỉ thấy có mình rau luộc, đậu phụ, nhìn s.ơ sài vô cùng. Chẳng nhẽ 6 tr.iệu tôi gửi cho mẹ chồng lại kh.ông đủ để mua thịt ăn đổi bữa. L.úc nào ngồi xuống ăn cơm, mẹ chồng tôi lại lấy lý do là thực phẩm đắt đỏ quá nên bà kh.ông mua được nhiều món khác.
Có khi cả tuần mẹ chồng cho chúng tôi ăn rau luộc, đậu phụ cả tuần. Hô.m nào chồng tôi góp ý bảo bà nấu món khác thì mẹ tôi cho vợ chồng tôi ăn thịt kho cả tuần. Bà còn bảo nấu nhiều món lãng phí, mà cứ đổi bữa ăn liên tục lại t.ốn kém, thời buổi khó khăn phải tiết kiệm. Còn nếu chúng tôi muốn ăn thì tự lấy t.iền của mình ra mua đem về mà ăn.
Tôi có nói với chồng, dĩ nhiên là chồng tôi hiểu. Nhưng chúng tôi cũng chỉ có thể nhẫn nhịn, bỏ qua vì chúng tôi cũng chỉ ăn có một bữa t.ối ở nhà cùng bố mẹ chồng.
Thời gian gần đây, tôi thấy chị chồng sang nhà suốt. Chị ấy sang bảo ăn cơm cùng, vì chồng đi l.àm, mà chị lại ngại nấu ăn một mình. Tôi để ý mới thấy ngày nào có chị chồng qua ăn cơm, y như rằng hô.m đó mẹ chồng tôi đi chợ, mua nhiều đồ hơn hẳn. Ngần ấy năm lấy chồng, ngay cả khi l.úc b.ầu tôi cũng chưa từng được mẹ chồng mua cho cua, ghẹ, đồ ăn ngon để ăn. Thế mà chỉ cần chị chồng về ăn cơm, mẹ chồng liền lập tức chạy đi mua kh.ông do dự.
Kh.ông những thế, ăn xong, mẹ chồng còn gói đồ ăn đưa cho chị chồng mang về ăn đỡ phải nấu. Nhìn cảnh mẹ chồng quan tâm chị chồng, tôi thấy tủi thân và có chút chạnh lòng.
Tôi có thể bỏ qua, kh.ông chấp những chuyện đó, nhưng điều khiến tôi kh.ông hài lòng đó là mẹ chồng vẫn liên tục phàn nàn rằng kh.ông có t.iền để đi chợ nấu ăn. Sau vài ngày, mẹ chồng bảo chúng tôi rằng vợ chồng tôi đưa quá ít t.iền, ăn uống lại t.ốn kém, phải đưa thêm cho bà.
Khi đó, tôi đã tức đến nghẹn, kh.ông kiềm chế được nữa tôi mới lên tiếng:
“Mẹ biết lương chúng con kh.ông cao, t.iền chúng con cũng chẳng có dư g.iả. Vợ chồng con ăn cơm chỉ có bữa t.ối ở nhà, mà hầu hết mẹ chỉ cho chúng con ăn rau với đậu phụ, l.àm sao mà hết t.iền được mẹ ơi. Kh.ông đủ t.iền thì chắc mẹ tiêu phung phí ở khoản nào thôi ạ. Kh.ông thì bây giờ mẹ cứ ghi hết các khoản chi tiêu ra, rồi cuối tháng tổng kết xem t.ốn bao nhiêu ạ”.
Tôi nói xong, mẹ chồng tự ái liền im lặng quay về phòng. Ngày hô.m sau, bà kh.ông nấu cơm cho chúng tôi nữa. Thấy bà như vậy, chồng tôi liền bắt tôi xin lỗi. Nhưng rõ ràng tôi có l.àm gì sai đâu mà tôi phải xin lỗi mẹ chồng đây.
Tôi nghĩ rồi, nếu mẹ chồng cứ tiếp tục như vậy thì tôi thà dọn ra ở riêng còn hơn. Thuê nhà cũng được nhưng mà s.ống thoải mái hơn. Ăn uống như nào là ở mình, chứ đi l.àm về mệt, ngồi ăn cơm còn nghe mẹ chồng phàn nàn hết t.iền, thiếu t.iền, rồi kể đủ thức t.iền tôi kh.ông chịu nổi đâu.
Mẹ chồng chi li, tính toán như vậy kh.ôn biết bà có xem chúng tôi là con cái trong nhà kh.ông nữa đây?