Đêm mưa tầm tã, giữa dòng xe hối hả, một người đàn bà bế đứa bé co ro bên vệ đường. Cô run rẩy, mắt ngấn lệ. Không ai dừng lại. Cho đến khi chiếc Mercedes đen dừng bánh. Người đàn ông bước xuống, không ai khác – giám đốc Trần Minh Quân. Anh không ngờ rằng quyết định dừng xe đêm đó sẽ kéo theo một chuỗi sự kiện rùng rợn mà cả đời anh không thể quên…
Thành phố Hồ Chí Minh về đêm vẫn chưa bao giờ ngủ. Đèn neon nhấp nháy, tiếng còi xe, tiếng cười nói lẫn lộn trong mưa. Trần Minh Quân – giám đốc công ty bất động sản Minh Thành – đang trên đường từ buổi tiệc gặp gỡ đối tác trở về căn hộ penthouse sang trọng ở Quận 1.
Mưa đổ như trút nước. Khi xe anh đi ngang đoạn ngã tư gần chợ Bến Thành, ánh mắt anh bất chợt bắt gặp một hình ảnh khiến tim mình chùng xuống.
Một người phụ nữ trẻ, ướt sũng, đang ngồi thụp bên cột điện. Trong vòng tay cô là một đứa bé trai khoảng ba tuổi, mặt mũi tái xanh, ho liên tục.
Không rõ vì cơn mưa hay điều gì trong ánh mắt cô mà Quân bất giác bảo tài xế dừng xe.
— “Dừng lại. Đưa họ lên xe.”
Người tài xế ngơ ngác, nhưng thấy vẻ mặt nghiêm túc của Quân, anh lập tức làm theo.
Trở về nhà, Quân cho người phụ nữ và đứa bé ở lại căn phòng khách phía sau biệt thự. Anh cho người giúp việc nấu cháo, lấy khăn, quần áo sạch. Cô ta có vẻ ngại ngần nhưng không nói gì, chỉ cảm ơn rối rít.
— “Tên cô là gì?” – Quân hỏi khi cô đã tạm ổn định.
— “Em… em tên Mai. Còn đây là con trai em – cu Bin.”
Mai khoảng ngoài hai mươi, gầy gò, xanh xao, nhưng nét mặt lại có gì đó khép kín và từng trải. Đôi mắt cô luôn lẩn tránh, đặc biệt là khi nhắc đến quê quán hay người thân.
— “Cô và con sao lại ra đường giữa đêm khuya thế này?”
Mai cúi mặt, đáp nhỏ:
— “Chồng em bỏ đi. Em không có tiền trả trọ. Họ đuổi em ra đường. Không còn nơi nào để đi.”
Quân im lặng. Không phải lần đầu anh thấy cảnh người nghèo khổ, nhưng có gì đó rất khác ở người phụ nữ này. Bản năng mách bảo anh — có điều gì đó không ổn.
Sáng hôm sau, Quân dặn người giúp việc mua thêm đồ dùng cho Mai và cu Bin. Tuy nhiên, khi anh vừa rời khỏi nhà được vài tiếng thì chị giúp việc – cô Liễu – gọi điện trong hoảng hốt:
— “Cậu Quân, cô Mai… cô ấy vào phòng cậu. Em thấy cửa khép hờ, tưởng có chuyện gì nên mới nhìn qua. Cô ấy đang lục ngăn kéo bàn làm việc của cậu!”
Quân cau mày. Anh yêu cầu bật camera trong nhà lên xem lại.
Món quà ý nghĩa nhất cho người thân yêu
Trong đoạn video, Mai lén lút vào phòng, mở từng ngăn kéo, xem kỹ từng tài liệu. Cô ta dừng lại lâu ở một tập hồ sơ mang tên “KCN Long Thành – dự án 2030”. Gương mặt Mai khi đó thay đổi rõ rệt – từ bối rối thành sững sờ, rồi chuyển sang hốt hoảng.
Cô lấy điện thoại chụp lại vài tờ giấy, rồi nhanh chóng rời khỏi phòng.
Quân lập tức quay xe về nhà.
Khi đối mặt Mai, Quân không nổi giận. Anh chỉ ngồi xuống ghế sofa, nhìn thẳng vào mắt cô.
— “Tại sao cô lục phòng tôi?”
Mai run rẩy, đôi mắt đỏ hoe. Nhưng thay vì chối, cô buông một câu khiến Quân chết lặng:
— “Tôi… tôi từng sống ở Long Thành. Chính dự án đó đã… đã khiến gia đình tôi tan nát.”
Cô nghẹn ngào, giọng vỡ òa.
— “Ba tôi là chủ đất ở đó. Ông bị ép bán đất với giá rẻ mạt. Vài tháng sau thì chết vì đột quỵ. Mẹ tôi đi lang thang, còn tôi… tôi bị bắt ép làm những việc không thể nói ra để sống sót.”
Quân lặng người. Hồ sơ dự án Long Thành là công trình của cha anh để lại – một trong những dự án lớn nhất tỉnh Đồng Nai, có nhiều khuất tất nhưng chưa từng có bằng chứng cụ thể.
— “Cô nghĩ tôi liên quan?”
Mai gật đầu.
— “Không phải anh, mà là người nhà anh – ông Trần Minh Đức – bố anh. Ông ấy là người chỉ đạo ép dân rời khỏi khu đất. Tôi có giấy tờ, nhưng cần tìm thêm bằng chứng. Tôi không ngờ… lại gặp nó trong nhà anh.”
Quân ngồi bất động. Trong anh dâng lên một cảm giác bất an chưa từng có. Những nghi ngờ về quá khứ gia đình, về cách cha anh giàu lên quá nhanh — tất cả đang dần thành hình.
Và rồi, như giọt nước tràn ly, Mai thì thầm:
— “Tôi không chỉ tìm sự thật. Tôi còn đang chạy trốn… Một người đang truy sát tôi, vì tôi biết quá nhiều.”
Từ sau cuộc nói chuyện ấy, Trần Minh Quân không còn nhìn Mai như một kẻ ăn xin. Anh bắt đầu điều tra. Những gì Mai nói không thể là bịa đặt – cô biết quá rõ về dự án KCN Long Thành, biết cả những cái tên mà người ngoài không ai biết.
Đêm hôm đó, khi toàn bộ căn biệt thự đã chìm vào giấc ngủ, Quân ngồi một mình trong phòng làm việc, bật lại đoạn video Mai lén vào phòng lần nữa. Có điều gì đó anh bỏ sót.
Ánh mắt cô khi nhìn thấy hồ sơ – đó không chỉ là sợ hãi. Đó là ánh mắt của một người từng chứng kiến điều kinh hoàng.
Sáng hôm sau, Quân lái xe thẳng về Long Thành. Anh ghé vào ủy ban xã cũ, hỏi thăm thông tin về những người dân từng sống trên khu đất nơi công ty anh xây dựng khu công nghiệp.
Một cán bộ xã già, sau khi nhìn quanh và đảm bảo không ai nghe, mới kéo anh lại gần:
— “Cậu là người nhà ông Trần Minh Đức à?”
— “Vâng. Là con trai.”
Ông già thở dài:
— “Hồi đó có vụ cưỡng chế lớn lắm. Báo chí không ai dám đăng. Có một ông chủ đất tên là Nguyễn Văn Sáng. Ổng chống đối quyết liệt. Sau đó… chết bất ngờ. Người dân nói là đột quỵ, nhưng… lạ lắm.”
— “Ông ấy có con gái?”
— “Có. Đứa con gái duy nhất. Lúc đó mới mười bảy. Sau khi cha chết, mẹ thì điên dại, đứa nhỏ cũng mất tích luôn.”
Quân như chết lặng.
Nguyễn Văn Sáng. Mai từng nói cha cô tên Sáng. Vậy là cô chính là con gái của người đàn ông từng bị cưỡng ép bán đất cho chính công ty nhà anh.
Khi Quân vừa về tới nhà, điện thoại reo. Là cô giúp việc gọi, giọng hoảng loạn:
— “Cậu Quân! Cô Mai… cô ấy biến mất rồi! Cửa sau mở toang. Cậu Bin thì vẫn còn, đang ngủ. Em không thấy cô Mai đâu!”
Quân lập tức kiểm tra camera an ninh, nhưng lạ thay — tất cả đoạn ghi hình từ 2 tiếng trước đều bị xóa sạch.
Anh lao đến phòng bé Bin. Thằng bé vẫn ngủ say, nhưng trên bàn là một bức thư ngắn:
“Đừng tìm em. Họ đã biết em ở đâu. Cảm ơn anh vì đã cứu mẹ con em một lần. Nhưng nếu em ở lại, sẽ có người chết.”
Quân siết chặt bức thư, ánh mắt trở nên quyết liệt.
Tối hôm đó, Quân tìm gặp dì Hồng – người từng là thư ký riêng của cha anh suốt hai mươi năm, hiện đã về hưu ở Biên Hòa. Sau vài ly trà, Quân thẳng thắn hỏi:
— “Cha cháu có từng… làm chuyện gì mờ ám ở Long Thành không?”
Dì Hồng im lặng một lúc lâu. Rồi bà mở ngăn tủ, lấy ra một tập hồ sơ cũ kỹ.
— “Hồi đó dì giữ lại vì thấy có điều không minh bạch. Nhưng ai dám nói? Người đứng sau vụ cưỡng chế đất năm đó… không chỉ có cha cháu đâu. Còn có cả ông Hào – phó giám đốc công an tỉnh.”
Quân mở hồ sơ. Những bức ảnh chụp hiện trường vụ “t//ự t//ử” của ông Nguyễn Văn Sáng – mất trong nhà sau một buổi làm việc với tổ cưỡng chế. Nhưng trong một bức ảnh phóng to, mắt ông Sáng đầy máu bầm, môi tím tái, có dấu hiệu bị đánh trước khi chết.
— “Tài liệu này nếu lộ ra sẽ giết chết danh tiếng công ty cháu. Nhưng… nếu không có ai đứng ra nói thật, sẽ còn nhiều người như Mai nữa.”
Sáng hôm sau, khi đang trên đường đến gặp luật sư để xin tư vấn pháp lý, Quân bị một chiếc xe bán tải lạ tông thẳng vào bên hông. Chiếc Mercedes xoay vòng, va vào dải phân cách.
Trước khi ngất đi, Quân chỉ kịp thấy một bóng người bước tới, trong tay là một ống sắt dài.
…
Khi tỉnh dậy, anh đã nằm trong phòng bệnh.
Bên ngoài là tiếng còi xe cứu thương, nhưng bên trong là một mảnh giấy nhét dưới gối:
“Đừng tiếp tục điều tra. Lần tới không ai cứu được anh đâu.”
Quân siết chặt tay. Mọi chuyện đã vượt ngoài phạm vi “gia đình”. Đây là cả một mạng lưới quyền lực, công an, doanh nghiệp và máu người dân vô tội.
Ba ngày sau, trong một đêm mưa nữa, Mai quay lại.
Cô gõ cửa nhà Quân với bộ dạng tả tơi, vai có vết thương mới.
— “Họ phát hiện em rồi. Em không còn nơi nào để đi. Nhưng em cũng tìm được thứ cuối cùng để vạch trần chúng.”
Cô đưa ra một chiếc USB.
— “Đây là bản ghi âm của ông Hào – phó giám đốc công an năm đó – thừa nhận mọi việc. Em đã gài máy khi lén gặp lại hắn giả vờ xin tiền bịt miệng. Em… suýt chết.”
Quân nhận lấy USB, ánh mắt kiên định.
— “Cô không còn phải chạy nữa. Chúng ta sẽ đưa mọi chuyện ra ánh sáng.”
Hai tháng sau, loạt bài điều tra của báo chí đồng loạt đăng tải:
“Vạch trần đường dây cưỡng chế – tham nhũng – giết người ở Long Thành”
Ông Trần Minh Đức, ông Hào và ba cán bộ cấp cao khác bị bắt. Tập đoàn Minh Thành rơi vào khủng hoảng, nhưng Quân đứng ra nhận trách nhiệm, bắt đầu lại với dự án nhà ở xã hội miễn phí cho người dân từng bị thu hồi đất.
Mai và con trai được đưa vào chương trình bảo vệ nhân chứng. Cuộc sống của cô bắt đầu sang trang, dù những vết thương cũ sẽ còn mãi.
Còn Trần Minh Quân – sau tất cả – đã hiểu rằng đôi khi, một quyết định giữa đêm mưa có thể thay đổi cả cuộc đời.