Chiếc xe Maybach dừng lại trước một con hẻm nhỏ giữa chợ đông người. Người đàn ông bước xuống, vest đen thẳng thớm, đồng hồ Thụy Sĩ sáng lóa. Anh chẳng ngờ, chỉ một cú ngoái đầu lại, anh sẽ thấy một gương mặt khiến mình gần như gục ngã… Cô ấy—vợ cũ, người từng rời đi không một lời giải thích, nay đang ngồi bên gánh trứng giữa chợ cũ. Mười lăm năm xa cách, mà sao ánh mắt ấy vẫn khiến tim anh đau nhói như ngày đầu chia ly.
Chiều nay, Sài Gòn đổ nắng gay gắt. Đã lâu lắm rồi Trí không quay lại khu chợ ven kênh này—nơi mà trước đây anh và cô từng sống những ngày nghèo khó. Nay, anh quay lại không vì hoài niệm, mà chỉ vì… vô tình lạc lối trên đường đi gặp đối tác.
Trí là một doanh nhân thành đạt, chủ tịch tập đoàn nội thất lớn, giàu có, hào hoa, từng trải. Nhưng ẩn sâu bên trong con người ấy là một khoảng trống, một vết sẹo không bao giờ lành: cuộc hôn nhân dang dở với người phụ nữ tên Lam.
Lam từng là vợ Trí. Hai người cưới nhau khi còn tay trắng. Cô là người phụ nữ dịu dàng, chịu khó, luôn âm thầm đứng sau ủng hộ chồng. Thế nhưng, vào đúng lúc anh bắt đầu khởi nghiệp thành công, Lam rời đi, không một lời nhắn. Trí từng đi tìm khắp nơi. Nhưng cô biến mất như thể chưa từng tồn tại. Anh đau đớn, giận dữ, rồi cuối cùng chọn cách vùi mình vào công việc, mặc cho trái tim mình cứ héo mòn theo năm tháng.
Khi chiếc xe dừng lại ở đầu chợ, Trí chỉ định bước xuống tìm vài món quà quê cho mẹ. Nhưng không ngờ, trong đám đông người chen chúc, có một hình bóng khiến anh đứng chết lặng.
Người phụ nữ ấy… ngồi bên gánh trứng cũ kỹ, đôi mắt thâm quầng vì nắng, dáng ngồi gầy guộc, vẫn có một sự tĩnh lặng khiến người ta không thể rời mắt.
Anh tiến lại gần. Tim đập thình thịch.
— “Cô… Lam?”
Người phụ nữ giật mình ngẩng lên. Cặp mắt mở to ngỡ ngàng, như thể vừa thấy ma.
— “Trí?”
Một khoảnh khắc im lặng kéo dài như thế giới ngưng đọng. Bao nhiêu năm, bao nhiêu giấc mơ, bao nhiêu câu hỏi… dồn nén trong một ánh nhìn.
Trí ngồi xuống chiếc ghế nhựa, đối diện người vợ cũ. Cô không còn trẻ, nhưng vẻ đẹp dịu dàng ngày nào vẫn còn phảng phất trong đôi mắt biết nói.
— “Em… tại sao?” – Anh cất tiếng, nghẹn ngào – “Mười lăm năm, Lam. Em bỏ đi không lời từ biệt, em có biết anh đã tìm em như thế nào không?”
Lam cúi đầu, đôi tay siết chặt vào nhau.
— “Em… không thể quay lại.”
— “Vì sao? Chúng ta vừa bắt đầu có được chút thành công, em lại rời đi? Anh không hiểu. Không ai hiểu.”
Lam nhìn anh, đôi mắt đỏ hoe.
— “Vì em biết… em sắp chết.”
Trí sững người.
— “Gì cơ?”
— “Mười lăm năm trước, em được chẩn đoán có khối u trong não. Bác sĩ nói khả năng sống không cao, cần mổ gấp. Nhưng lúc đó… anh đang huy động vốn, chuẩn bị ký hợp đồng lớn đầu tiên trong đời. Em không muốn anh phân tâm… nên chọn rời đi.”
— “Trời đất…”
— “Em đi Hà Nội mổ, sau đó sống nhờ ở chùa một thời gian. Không nghĩ mình sẽ sống. Nhưng… em may mắn.” – Cô cười nhạt – “Lúc khỏi bệnh, em định quay về… nhưng thấy anh đã trở thành người khác. Giàu có, nổi tiếng, có người mới bên cạnh. Em… không dám.”
Trí bật cười, nhưng đó là tiếng cười đắng nghét.
— “Anh không có ai cả. Anh không bao giờ kết hôn lại. Mười lăm năm qua, Lam, anh sống như cái xác không hồn. Chỉ để kiếm tiền, rồi ngồi một mình giữa căn biệt thự rộng lớn mà chẳng biết sống vì cái gì.”
Lam im lặng. Gió thổi nhẹ qua mái tóc cô, vài sợi bạc lòa xòa trước trán. Trí thấy lòng mình nhói lên.
— “Còn em? Em sống bằng gì?”
— “Bán trứng.”
— “Sao em khổ vậy, tại sao không tìm anh?”
— “Vì em nghĩ… có thể anh đã quên em.”
Trí cúi đầu. Một giọt nước mắt lặng lẽ rơi xuống tay.
Trí siết chặt tay Lam.
— “Chúng ta bắt đầu lại đi. Anh có tất cả rồi. Em không cần khổ nữa.”
Lam rút tay ra, ánh mắt buồn.
— “Trí… anh không thể.”
— “Tại sao?”
Cô lấy trong túi áo ra một tấm ảnh cũ. Trong ảnh là một cậu bé khoảng 13 tuổi, gương mặt giống Trí đến lạ.
— “Vì… con trai anh, nó không chấp nhận anh.”
Người đàn ông ngồi lặng trong xe, tay run lên khi nhìn bức ảnh con trai. Mười lăm năm sống trong nhung lụa, anh lại không hề biết mình có một đứa con. Nhưng điều khiến anh gục ngã không phải là sự thật đó… mà là ánh mắt của đứa bé – ánh mắt mang đầy sự căm giận, giống hệt ánh mắt anh ngày xưa, khi bị cha ruột bỏ rơi.
Trí nhìn chằm chằm vào bức ảnh. Đứa bé đứng trước lớp học, ôm chặt cuốn tập vào người, cười gượng gạo. Gương mặt nó giống anh đến mức không thể phủ nhận: đôi mắt sâu, vầng trán cao, sống mũi thẳng. Chỉ khác một điều – ánh mắt nó… buồn hơn cả Lam năm xưa.
— “Nó tên gì?” – Trí hỏi, giọng lạc đi.
— “Thiên.” – Lam đáp. – “Nó năm nay 14 tuổi. Học giỏi lắm. Nhưng từ nhỏ, em luôn bảo nó rằng ba nó đã chết…”
— “Em nói gì?” – Trí bật dậy.
Lam gục đầu xuống, không dám nhìn anh.
— “Vì em không muốn con lớn lên với cảm giác bị bỏ rơi. Nếu em nói anh là ba nó, nhưng anh không về… con sẽ oán hận suốt đời. Em thà để nó nghĩ ba đã hy sinh vì mẹ con em còn hơn để nó biết sự thật rằng… ba nó chưa từng biết đến sự tồn tại của nó.”
Trí điếng người.
Trong suốt thời gian anh lao đầu kiếm tiền, xây dựng đế chế của riêng mình, thì ở một nơi cách đó vài con đường, con anh lớn lên trong sự lặng thầm, nghèo khó, và thiếu vắng hình bóng người cha.
— “Em giấu anh chuyện lớn như vậy, Lam… Em có biết anh đã ước mơ có một gia đình nhỏ thế nào không? Có biết bao đêm anh nằm trong căn hộ penthouse mà rơi nước mắt không? Tại sao em lại tước đi quyền làm cha của anh?”
— “Vì em nghĩ… anh sẽ hận em. Anh đang sống tốt. Em không muốn phá hỏng điều đó.”
Trí lặng người. Cảm xúc giằng xé: đau đớn, giận dữ, rồi bất lực.
— “Anh muốn gặp nó.” – Cuối cùng anh nói.
Lam khựng lại.
— “Không được đâu.”
— “Tại sao?”
— “Vì… nó ghét anh.”
Chiều hôm đó, Trí ngồi trong chiếc xe màu bạc, từ xa dõi theo cậu thiếu niên đang đạp xe về nhà – một căn trọ nhỏ cuối hẻm. Cậu bé gầy gò, mặc áo đồng phục cũ, tóc hơi dài, ánh mắt trầm lặng như người lớn.
Lam bước ra đón con, đưa cho cậu một túi trứng luộc. Trí nhìn cảnh đó mà tim nhói đau. Đó đáng lẽ là những gì anh nên có – những buổi chiều đón con, những bữa cơm nghèo nhưng đầy yêu thương.
Món quà ý nghĩa nhất cho người thân yêu
Lam quay đầu ra, nhìn anh gật nhẹ. Đã đến lúc.
Thiên ngồi trong căn phòng trọ nhỏ, ngước lên khi Trí bước vào. Cậu bé nhíu mày. Lam đặt tay lên vai con.
— “Thiên… đây là ba con.”
Không gian đông cứng lại.
Cậu bé bật dậy, ánh mắt sững sờ, sau đó chuyển sang lạnh lùng.
— “Ba tôi chết rồi.”
Trí bước tới một bước, nhưng Thiên lùi lại.
— “Con à, ba không biết… mẹ chưa từng nói…”
— “Không biết?!” – Cậu bé bật lên. – “Vậy suốt mười mấy năm qua, ba ở đâu? Khi mẹ mổ khối u, ai bón cháo? Khi con bị sốt giữa đêm, ai ngồi bên lau trán? Khi con bị bạn bè trêu chọc vì không có cha, ai đứng đó nhìn con khóc?”
Trí nghẹn lời.
— “Không ai hết. Chỉ có mẹ.”
Cậu bé quay sang Lam, mắt đỏ hoe.
— “Sao mẹ lại đưa ông ấy tới đây? Con không cần ba. Chúng ta sống tốt mà.”
Lam khóc.
Trí đứng lặng. Chưa khi nào anh thấy mình nhỏ bé và thất bại đến thế.
Trong nhiều tuần sau đó, Trí cố gắng tiếp cận con trai. Anh đến trường Thiên, gửi sách, gửi dụng cụ học tập, nhưng cậu bé không nhận. Anh đến trọ phụ Lam bán trứng, nhưng cậu chỉ lạnh lùng nhìn rồi quay đi.
Nhưng Trí không bỏ cuộc.
Một buổi chiều, trời mưa lớn. Thiên bị kẹt dưới mái hiên, chiếc xe đạp xẹp lốp, áo ướt sũng. Trí xuất hiện, cầm theo chiếc áo khoác.
— “Mặc vào đi, con sẽ cảm.”
— “Tôi không phải con ông.”
— “Con không cần tha thứ. Nhưng để ba che mưa cho con, được không?”
Câu nói đó như vỡ tan lớp băng dày giữa họ. Thiên im lặng nhận áo, không nói gì.
Hai tháng sau, một buổi sáng, Lam đang dọn hàng trứng thì Thiên chạy lại, thở hổn hển.
— “Mẹ! Con muốn đi gặp ba.”
Lam quay lại, nước mắt chực trào.
Thiên thì thầm:
— “Con mơ thấy ba tối qua. Ba đứng một mình, trong căn nhà thật to mà chẳng có ai… Con thấy tội.”
Buổi chiều hôm đó, ba người cùng ngồi bên nhau trong quán ăn nhỏ. Lần đầu tiên sau 15 năm, một bữa cơm gia đình đúng nghĩa được diễn ra.
Trí không còn là đại gia. Lam không còn là người phụ nữ bị lãng quên. Và Thiên… không còn là đứa trẻ không cha.
Họ chỉ là một gia đình, đã đi lạc nhau quá lâu, nhưng cuối cùng… cũng tìm thấy nhau.