Tan làm về, vừa mở cửa bước vào nhà, tôi đã thấy cảnh mẹ già tay run run bón từng thìa cơm cho đứa cháu nhỏ, vừa bế vừa dỗ. Cơm thì vãi ra áo, mồ hôi trên trán mẹ túa ra, thế mà vợ tôi lại ngồi phịch trên ghế sofa, tay lướt điện thoại, miệng cười sằng sặc như thể chẳng liên quan gì.
Máu trong người tôi sôi lên, mặt đỏ phừng phừng:– “Mẹ già thế này còn bắt hầu cháu, còn cô ngồi chơi thế hả?!”
Vợ tôi chỉ lườm tôi một cái, chẳng buồn đứng dậy. Tức quá, tôi quát lớn:– “Mẹ, mai mẹ về quê đi, để xem thiếu bà thì cô ấy trông con kiểu gì!”
Mẹ tôi chỉ cười hiền, không nói gì, nhưng tôi biết bà buồn lắm. Đêm hôm đó bà vẫn lặng lẽ pha sữa, dỗ cháu ngủ như mọi ngày.
Sáng hôm sau, tôi đi làm, trong lòng vẫn còn ấm ức. Đang ngồi làm việc thì điện thoại đổ chuông liên tục – số hàng xóm gọi tới dồn dập. Tôi nghe máy, chỉ kịp nghe câu ú ớ:– “Anh về ngay đi, đông người lắm rồi…”
Tim tôi đập thình thịch, lao xe về nhà. Từ xa đã thấy cổng nhà đông nghịt, người ra người vào, xì xào bàn tán. Tôi hốt hoảng chen vào, chạy thẳng vào phòng.
Và rồi… tôi chết lặng.
Mẹ tôi nằm bất động trên giường, gương mặt xanh xao, đôi tay khẳng khiu vẫn đặt hờ lên bụng đứa cháu. Bên cạnh, hộp thuốc tim vương vãi dưới đất, còn vợ tôi thì ngồi sụp xuống một góc, mặt tái mét, điện thoại rơi từ lúc nào.
Tôi quỵ xuống, gào đến lạc giọng:– “Mẹ ơi… con sai rồi…”
Nhưng tất cả đã muộn.