Sáng sớm, tiếng gà kêu quang quác trước cổng khiến tôi bực bội. Vừa mở cửa ra, mùi hôi nồng nặc từ bao tải bay thẳng vào mũi. Mẹ đẻ tôi ngồi chễm chệ ngay bậc thềm, tay xách hai con gà, một con vịt, còn cười hề hề:
– “Mẹ mang quà cho vợ chồng con đây!”
Tôi nhăn mặt, gắt gỏng:
– “Mẹ mang mấy cái này làm gì, hôi hám lắm, thôi cầm về đi.”
Chưa kịp kéo bà đứng lên thì chồng tôi từ trong nhà đi ra. Trái ngược với tôi, anh vui vẻ đón lấy, còn xách cả bao tải nặng trịch vào nhà. Tôi chép miệng, lắc đầu bất lực.
Nhưng đúng lúc ấy, thằng bé con tôi mới hơn bảy tuổi, mắt tròn xoe, run run chỉ tay vào góc nhà, nơi bao tải vừa được đặt xuống. Giọng nó lạc đi:
– “Bố mẹ… gọi chú cảnh sát đi! Trong đó có… người…”
Cả nhà giật mình. Tim tôi như rơi xuống đất. Chồng tôi run rẩy xé vội sợi dây buộc. Bao tải bật tung ra – mùi hôi thối kinh khủng ập ra nồng nặc. Bên trong không phải gà vịt như vẫn tưởng, mà là… một bàn tay người dính đầy máu, lộ ra giữa lớp rơm rạ lẫn lông gà.
Mẹ tôi đứng trân trân, mặt trắng bệch, hai tay run run đến mức suýt đánh rơi con gà đang cầm.
Cả nhà tá hỏa, chưa kịp định thần thì mẹ bỗng khuỵu xuống, ấp úng:– “Mẹ… mẹ không ngờ… nó lại… nhét cái đó vào bao…”
Chồng tôi quát lớn, vội khóa cửa nhà, sợ hàng xóm nghe thấy. Tôi thì toàn thân tê dại, nhìn sang mẹ, tim đập thình thịch:
– “Mẹ, rốt cuộc… chuyện này là sao? Ai… ai ở trong đó?”
Và rồi chỉ một câu trả lời của bà khiến tất cả chúng tôi chết lặng…