Nhà vừa hoàn thiện, chưa kịp treo bảng “gia đình hạnh phúc”, thì mẹ chồng xách vali lên tuyên bố:
– “Tao ở với tụi bây luôn cho có cháu ẵm bồng. Nhà này mẹ đứng tên chung mà, ở có gì sai?”
Tôi im. Vì cái nhà ấy, tôi cũng góp một nửa tiền — bao năm làm lụng, gom từng đồng.
Nhưng chồng tôi thì…Chỉ quay sang bảo:
– “Ở chung có gì đâu, mẹ anh già rồi, cũng cần người chăm. Em liệu mà sống cho phải đạo.”
Tôi sững người.Chẳng ai hỏi tôi muốn gì. Chẳng ai nghĩ tôi cũng cần có một mái ấm riêng cho tổ ấm nhỏ của mình.
Những tháng ngày sau đó, mỗi bữa cơm là một lần mẹ chồng xỉa xói, mỗi tối là một lần chồng tôi bênh mẹ ra mặt, để tôi chơ vơ trong chính cái nhà do mình góp tiền xây.
Cho đến một hôm… tôi lặng lẽ gói đồ, ôm con rời đi trong đêm.Không nước mắt. Không đôi co.Tôi để lại tờ đơn ly hôn và dòng chữ:
“Tôi trả anh căn nhà này – nhưng rồi tôi sẽ xây lại một thế giới khác, không có anh và mẹ anh.”
Tôi tay trắng. Dắt con về nhà mẹ đẻ.Cả họ nhìn tôi như đứa bỏ chồng.
Nhưng… tôi âm thầm đi trước một bước.
Tôi đem bản thiết kế nhà cũ đi chỉnh sửa lại. Rồi vay mượn, gom góp mở một tiệm bánh nhỏ dưới quê, ngay gần chợ.Bằng nghề tay trái làm bánh online bấy lâu, tôi đổ hết tâm huyết.Ngày bán hàng, tối chăm con, rảnh rỗi thì học thêm nghiệp vụ.
Ba tháng sau — cái tiệm bánh nhỏ trở thành quán cà phê – bánh handmade hot nhất khu.Báo địa phương đưa tin. Trang ẩm thực review tới tấp.Tôi không những trả hết nợ, còn mua được một mảnh đất nhỏ đứng tên mình.
Và rồi…
Một chiều mưa, khi đang dọn bàn, tôi thấy một chiếc xe quen dừng trước cổng.Bước xuống là chồng cũ, mẹ chồng và em gái chồng.Trông ai cũng… ngơ ngác, tiều tụy.
Chồng cũ lí nhí:
– “Anh… anh nghe nói em làm ăn được… mẹ anh bị bệnh, nhà thì phải bán đi trả nợ… anh biết anh sai rồi. Em… có thể cho mẹ con anh cơ hội quay lại không?”
Tôi nhìn cả nhà họ.Im lặng rót một cốc nước đặt xuống bàn.Rồi nhìn thẳng vào người đàn ông từng bỏ rơi mình:
– “Cơ hội đã cho rồi, nhưng người ta ném mất.Giờ tôi có cả thế giới này – mà không cần ai cầu xin nữa.”
Tôi đóng cửa quán.Ôm con vào trong.Ngoài trời mưa bắt đầu nặng hạt.
Và lòng tôi… nhẹ tênh.