Buổi chiều hôm ấy yên ả đến mức tôi còn đang do dự không biết nên pha thêm ấm trà hay tranh thủ gấp nốt giỏ quần áo vừa khô. Mọi thứ xoay quanh những việc nhỏ nhặt quen thuộc, chẳng hề báo trước rằng chỉ vài phút nữa, cuộc sống của tôi sẽ bị một cuộc gọi làm chao đảo.
Điện thoại rung lên. Màn hình hiện tên mẹ của Tuấn — bạn thân của con trai tôi. Tôi ấn nghe, chỉ nghĩ bà gọi hỏi về bài tập nhóm hay chuyện gì đó của lũ trẻ. Nhưng giọng bà run lên:“Chị… chị đến viện ngay. Thằng Tí… nó gặp chuyện rồi.”
Tôi đứng bật dậy, tim đập mạnh đến mức tay tôi lóng ngóng khóa cửa. Cả đoạn đường đến bệnh viện, tôi không nhớ mình đã vượt bao nhiêu đèn đỏ, chỉ nhớ từng tiếng còi xe vang lên mà tai tôi chẳng nghe thấy.
Đến nơi, tôi còn chưa kịp hỏi gì thì một anh công an bước nhanh ra, đưa tay cản tôi trước cửa phòng cấp cứu.
“Chị đừng vào lúc này thì hơn.”Giọng anh ta điềm tĩnh nhưng ánh mắt lại khiến tôi lạnh sống lưng — như đang cố che giấu điều gì đó nghiêm trọng.
“Tại sao? Con tôi đâu? Nó bị gì?!” — tôi gần như hét lên.
Anh công an tránh ánh mắt tôi, đáp cụt lủn:“Bác sĩ đang xử lý. Chị bình tĩnh… rồi chút họ sẽ giải thích.”
Giải thích? Tại sao phải ‘giải thích’? Lũ trẻ đá bóng vấp ngã thì cứ băng lại, đâu cần công an đứng canh cửa?
Hàng loạt câu hỏi lao đến như gió xoáy:Con tôi có bị tai nạn giao thông? Có ai gây ra? Hay… có chuyện gì ở nhà bạn? Tại sao công an lại xuất hiện?
Chưa bao giờ tôi cảm thấy mười phút dài đến vậy. Mỗi giây trôi qua đều siết lấy ngực tôi, như có ai chậm rãi đè từng viên đá lên người.
Rồi đột ngột, cửa phòng bật mở. Chồng tôi bước ra.
Tôi lao đến:“Anh! Tí sao rồi? Nó… nó có sao không?”
Điều tôi không ngờ là anh lại… mỉm cười. Nụ cười nhẹ nhõm, có phần vui mừng. Nhưng chính vì vậy tôi càng hoang mang hơn.
“Sao anh cười? Con thế nào?” — tôi hỏi dồn dập.
Anh nắm lấy tay tôi, giọng nhỏ nhưng bình tĩnh một cách lạ thường:“Tí ổn rồi. Chỉ là… chuyện xảy ra không như em nghĩ. Họ… cần mình hợp tác một chút.”
“Hợp tác? Hợp tác gì? Chẳng lẽ… có ai làm gì nó?!” — tôi gần như bật khóc.
Chồng tôi nhìn tôi rất lâu, như đang lựa lời. Rồi anh nói câu khiến da tôi nổi gai ốc:
“Không phải ai làm gì nó… mà là nó làm gì người ta.”
Tôi chết lặng.
“Không thể nào… con mình mới chín tuổi…”
Anh công an bước đến, mở cuốn sổ nhỏ:“Chúng tôi cần chị xác nhận vài việc. Sự việc chiều nay… có nhân chứng.”
Tôi ngẩng lên, toàn thân run rẩy:“Nhân chứng… chuyện gì?”
Anh công an thở nhẹ:“Chúng ta sẽ nói rõ. Nhưng chị nên chuẩn bị tâm lý. Có camera ghi lại.
Tôi ngồi xuống ghế mà cảm giác như đôi chân không còn là của mình nữa. Chồng tôi đặt tay lên vai tôi, nhưng sự nhẹ nhõm trong ánh mắt anh lại khiến tôi lo lắng hơn. Tại sao anh có thể bình tĩnh thế khi họ vừa nói có camera ghi lại?
Anh công an mở chiếc laptop nhỏ, quay màn hình về phía tôi. “Chị xem đoạn này rồi chúng ta nói chuyện tiếp.”
Trái tim tôi như bị ai bóp nghẹt.
Video bắt đầu bằng hình ảnh sân sau nhà Tuấn — khá rộng, lát gạch đỏ. Góc quay hơi cao, chắc là từ camera an ninh gắn trên tường. Tôi nhìn thấy con trai mình và ba đứa trẻ khác. Chúng đang đứng thành vòng tròn, vẻ mặt căng thẳng kỳ lạ, hoàn toàn không giống cảnh chơi đùa. Một cậu bé khác — Hưng, con của hàng xóm gần đó — đứng đối diện Tí, hai tay nắm chặt.
“Tụi con… đánh nhau?” — tôi lẩm bẩm trong vô thức.
Nhưng chuyện không đơn giản là đánh nhau. Video tiếp tục.
Hưng nói gì đó rồi đẩy mạnh vai Tí. Con tôi lùi lại một bước. Tí không khóc, cũng không hoảng. Thằng bé… nhìn thẳng vào Hưng, ánh mắt lạnh đi thấy rõ. Rồi bất ngờ, Tí lao lên, dùng lực rất mạnh đẩy Hưng ngã xuống nền gạch. Hưng kêu lên một tiếng, tay ôm bụng. Chưa dừng lại ở đó, Tí còn cúi xuống, định giật lấy cái gì đó trên tay Hưng — một chiếc điện thoại.
Tôi há hốc miệng.
“Con tôi… nó làm gì vậy? Nó không bao giờ như thế…”
Anh công an nhẹ nhàng cắt lời:“Hưng bị chấn thương nhẹ ở bụng, do ngã đập cạnh bàn đá. Không nguy hiểm, nhưng đáng lẽ tụi nhỏ phải gọi người lớn ngay. Thay vào đó, các cháu… có vẻ đang giằng nhau cái điện thoại.”
Tôi muốn phủ nhận tất cả, nhưng hình ảnh trong video thì không biết nói dối.Chồng tôi lúc này mới lên tiếng:
“Em nghe anh nói. Tí giải thích rồi. Nó không cố ý làm bạn bị thương… nó chỉ phản ứng quá mạnh.”
“Phản ứng vì lý do gì?” — tôi gần như gắt lên.
Chồng tôi thở dài:“Vì Hưng lấy điện thoại của Tuấn và mở đoạn clip chế giễu Tí… Em biết đó, thằng nhỏ dạo này bị tụi bạn trêu vì chuyện điểm kiểm tra.”
Tôi nhắm mắt lại. Đúng là dạo gần đây Tí về nhà ít nói hẳn, thỉnh thoảng cau có vô cớ. Tôi tưởng con áp lực học hành… nào ngờ lại là chuyện bị trêu chọc.
Nhưng tôi vẫn không hiểu:“Tại sao phải giằng cái điện thoại? Nó chỉ cần bỏ đi hoặc gọi người lớn…”
Anh công an nhìn tôi, giọng đều đều nhưng không giấu được sự nghiêm nghị:“Vì trong điện thoại có đoạn video. Clip đó nếu bị tung lên mạng thì sẽ rất phiền. Tí biết điều đó, nên nó muốn lấy lại bằng được.”
Tim tôi chùng xuống.Lũ trẻ 9 tuổi bây giờ ý thức về mạng xã hội còn rõ ràng hơn cả người lớn ngày xưa.
“Tí đang ở đâu?” — tôi hỏi, giọng run run.
“Bác sĩ đang kiểm tra tâm lý và vài vết trầy xước nhẹ. Khi nãy cháu hoảng nên khóc nhiều. Chị lát nữa có thể gặp.”
Tôi gật đầu, nhưng trong lòng trăm mối rối như tơ vò:Con tôi không phải một đứa bạo lực. Nhưng rõ ràng, nó đã bị dồn ép đến mức phản ứng mạnh tay…
Và điều ám ảnh tôi hơn cả là câu cuối của anh công an:“Chuyện này chưa dừng lại đâu. Ba mẹ Hưng đang tới.”
Tôi bỗng thấy một cơn sóng khác đang chuẩn bị ập xuống gia đình tôi.
Ba mẹ Hưng đến chỉ vài phút sau đó. Người mẹ — chị Mai — lao vào phòng cấp cứu trước khi ai kịp ngăn lại. Tôi đứng dậy theo phản xạ, chuẩn bị tinh thần cho một cuộc đối mặt mà tôi chưa từng nghĩ sẽ xảy ra trong đời.
Chị Mai bước ra, mắt đỏ hoe. Chồng chị — anh Long — đi theo sau, mặt sầm lại. Khi đôi mắt họ hướng về tôi, tôi có cảm giác như đang đứng trước cơn giông.
“Tại sao con chị lại làm con tôi như vậy?” — chị Mai nghẹn giọng, nhưng trong đó vẫn chứa đầy giận dữ.
“Tôi… tôi thật sự xin lỗi. Nhưng mọi chuyện không chỉ như thế. Tí nói rằng—”
“Tí nói?!” — anh Long cắt ngang — “Nó có thể nói gì để biện minh cho việc đẩy con tôi ngã vào cạnh bàn?”
Tôi nghẹn lại, không biết bắt đầu từ đâu.
Anh công an liền chen vào:“Anh chị bình tĩnh. Chúng tôi sẽ hỏi từng cháu một, để kết luận sự việc. Camera chỉ ghi lại một phần. Nên cần nghe lời khai đầy đủ.”
Chúng tôi được đưa vào phòng làm việc nhỏ. Từng đứa trẻ được mời vào.
Tuấn đi trước. Cậu bé lí nhí kể rằng Hưng là người khởi đầu, lấy điện thoại của Tuấn để mở video chế giễu Tí. Khi Tí phản đối, Hưng trêu ngươi rồi đẩy Tí trước. Họ bắt đầu cãi nhau.
Hưng khi được hỏi thì bật khóc, nói rằng mình “không cố ý lấy điện thoại”, chỉ muốn “cho vui”. Nhưng khi được hỏi tại sao lại quay lưng giấu màn hình và khi Tí giật lại thì lại chạy, Hưng im lặng.
Giáo viên chủ nhiệm đến, sau khi được bệnh viện liên hệ. Cô nhìn tôi, thở dài:“Em định báo phụ huynh cuối tuần. Tí thời gian qua bị vài bạn chọc ghẹo thật… nhưng em không ngờ mọi thứ lại căng như vậy.”
Tôi cảm giác như ai đang cầm búa gõ liên tục vào đầu.Con tôi chịu đựng một mình. Không hề nói với tôi. Không hề nhờ ai giúp.
Khi Tí được đưa vào, thằng bé nhìn tôi, mắt đỏ hoe. Tôi dang tay, nó lao vào ôm chặt.
“Con xin lỗi mẹ… con không cố ý làm bạn đau… con chỉ không muốn mọi người xem video đó…”
Tôi vuốt lưng con, lòng như thắt lại.“Tí, mẹ không giận. Nhưng con phải nói cho mẹ biết. Video đó là gì?”
Tí cúi mặt:“Họ quay lúc con bị điểm 3 môn toán… con khóc… rồi họ ghép nhạc chế…”
Tôi nhắm nghiền mắt. Đúng là chuyện nhỏ với người lớn, nhưng là cả bầu trời với trẻ con.
Sau khi nghe đầy đủ, anh công an tổng kết:
“Đây không phải vụ cố ý gây thương tích nghiêm trọng. Là xô xát trẻ con, nguyên nhân từ việc trêu chọc, xúc phạm. Hai bên nên cùng nhau trao đổi, thống nhất hướng xử lý. Chúng tôi sẽ ghi biên bản.”
Chị Mai lúc này dịu hơn, nhưng vẫn còn uất ức.“Con tôi sợ lắm… về nhà nó sẽ ám ảnh mất…”
Tôi hiểu. Và thật lòng cũng sợ cho tâm lý con mình.
Cuối cùng, tôi nói:“Nếu chị đồng ý… chúng ta đưa hai đứa đi gặp chuyên gia tâm lý trẻ em. Để tụi nhỏ học cách nói ra, thay vì để cảm xúc bùng nổ.”
Anh Long nhìn tôi khá lâu, rồi gật đầu:“Ừ… có lẽ nên vậy.”
Mọi chuyện tưởng chừng sẽ nhẹ lại, thì lúc đó, bác sĩ bước ra, đưa cho tôi một tờ kết quả.
“Chị nên xem cái này. Lý do Tí ngất lúc nãy… không phải do hoảng.”
Tôi sững người.“Không phải hoảng? Vậy là sao?”
Bác sĩ nhìn tôi, ánh mắt nghiêm trọng:“Tí có dấu hiệu stress kéo dài. Cháu kiệt sức tinh thần, thêm việc bị kích động khiến cơ thể phản ứng mạnh. Chúng tôi khuyên gia đình đưa cháu đi can thiệp tâm lý sớm.”
Tôi ôm lấy con, cảm giác một nỗi sợ thấm dần từ sống lưng.
Mọi chuyện hôm nay… chỉ là hệ quả của những ngày dài con im lặng chịu đựng.
Và tôi biết, cuộc chiến thật sự — giúp con đứng lại và không bị tổn thương thêm — bây giờ mới bắt đầu.
Tối hôm đó, khi mọi chuyện đã tạm lắng, chúng tôi đưa Tí về nhà. Thằng bé ngủ thiếp đi ngay trên vai chồng tôi, cơ thể nhỏ bé mềm oặt sau một ngày đầy những cú sốc vượt quá sức chịu đựng của trẻ chín tuổi. Tôi vuốt mái tóc ẩm mồ hôi của con, tự hỏi không biết từ lúc nào mà con đã phải lớn lên theo cách đầy nặng nề như vậy.
Khi Tí được đặt lên giường, tôi và chồng lặng lẽ ngồi ngoài phòng khách. Cả hai đều mệt rã rời, nhưng không ai muốn đi ngủ.
“Anh xin lỗi,” chồng tôi nói, giọng nhỏ và trầm hẳn. “Anh cứ tưởng Tí chỉ áp lực học hành, không nghĩ là con bị trêu chọc.”
Tôi lắc đầu:“Không phải lỗi của anh hay của em… tụi mình chỉ không biết con đã chịu đựng lâu đến thế.”
Chính khoảnh khắc đó, tôi nhận ra sự im lặng của con trẻ đôi khi còn nguy hiểm hơn cả những lời cãi vã. Trẻ không nói, không khóc, không kể — nhưng cảm xúc vẫn âm thầm tích tụ cho đến khi vỡ tung.
Sáng hôm sau, tôi xin nghỉ làm vài hôm để ở nhà với con. Tí tỉnh dậy, mắt vẫn hơi sưng. Tôi ngồi xuống mép giường, nhẹ nhàng hỏi:
“Tí… con có muốn kể cho mẹ nghe tất cả không? Không bị trách, không bị la. Chỉ là để mẹ hiểu.”
Tí ngập ngừng một lúc rồi gật đầu. Thằng bé kể về những lần bị trêu vì điểm kém, vì dáng người gầy, vì đôi lúc nói chuyện hơi chậm. Kể về cảm giác lạc lõng khi ba mẹ bận rộn. Kể về việc muốn nói nhưng lại sợ bị cho là yếu đuối.
Tôi ôm con thật chặt.“Nếu con không nói, mẹ sẽ không biết để bảo vệ con. Mạnh mẽ không phải là im lặng, mà là dám nói khi con thấy đau.”
Những ngày sau đó, chúng tôi đưa Tí đến gặp chuyên gia tâm lý trẻ em như đã thống nhất với gia đình Hưng. Buổi đầu tiên, Tí ít nói, chỉ ngồi vẽ. Nhưng chỉ sau vài buổi, thằng bé bắt đầu mở lòng hơn. Chuyên gia giải thích rằng Tí không phải là đứa trẻ bạo lực; con chỉ bị dồn nén và phản ứng theo bản năng tự vệ.
Gia đình Hưng cũng cho Hưng tham gia trị liệu. Lần đầu hai đứa gặp lại sau vụ việc, không còn căng thẳng hay sợ hãi. Chỉ có sự ngượng ngùng của những đứa trẻ vừa bước qua một trải nghiệm quá lớn đối với tuổi của chúng.
“Xin lỗi Tí,” Hưng nói, lí nhí.
“Con cũng xin lỗi,” Tí đáp. “Con không nên đẩy bạn mạnh như vậy.”
Nhìn hai đứa cùng cười gượng, rồi cùng lật sang trang vở để vẽ robot, tôi chợt thấy nhẹ đi một phần gánh nặng.
Nhưng tôi biết, để con hồi phục hoàn toàn sẽ cần thời gian.Và gia đình tôi cần thay đổi.
Tối nọ, cả nhà có một cuộc họp nhỏ. Chồng tôi nói:
“Từ nay, mỗi tối chúng ta sẽ có 20 phút ‘giờ trò chuyện’. Không điện thoại, không TV. Chỉ để nghe nhau, hỏi nhau và nói những điều không kịp nói.”
Tí hào hứng gật đầu. Tôi nhìn chồng, thầm cảm ơn anh vì điều đơn giản mà ý nghĩa ấy.
Một tháng sau, Tí trở lại trường với tâm lý vững vàng hơn. Cô giáo báo rằng con hòa đồng hơn, không còn thu mình vào giờ ra chơi. Tôi nghe mà khóe mắt cay cay — hóa ra thứ trẻ cần nhiều nhất không phải là điểm 10, mà là nơi để dựa vào khi thế giới bỗng trở nên quá lớn.
Đêm cuối tuần, trước khi đi ngủ, Tí ôm tôi và nói:
“Mẹ ơi, hôm nay con vui lắm. Không ai trêu con nữa. Con cũng không sợ… vì con biết có mẹ và ba.”
Tôi siết con vào lòng.
Cuộc sống không hứa rằng những tổn thương sẽ không quay lại. Nhưng ít nhất, lần này, chúng tôi biết cách cùng nhau bước qua — không im lặng, không để con một mình chống chọi.
Và đó là cách câu chuyện này khép lại: không phải bằng một phép màu, mà bằng sự thấu hiểu và nỗ lực của những người yêu nhau thật lòng.

