Tôi là Ngọc, 33 tuổi, đã có chồng – anh Quân – và một cô con gái nhỏ. Trong mắt mọi người, chúng tôi là một gia đình kiểu mẫu: chồng thành đạt, vợ hiền dịu, con ngoan ngoãn. Tôi vẫn luôn tin vào hạnh phúc đó, cho đến buổi tiệc tân gia định mệnh ấy.
Hôm đó, gia đình tôi được mời đến dự tiệc tân gia của Lan – bạn thân từ thời đại học. Lan một mình nuôi con trai là bé Bin, sau khi ly hôn đã nhiều năm. Căn nhà mới khang trang, đông đủ bạn bè đến chúc mừng.
Không khí đang vui vẻ thì một cảnh tượng bất ngờ xảy ra: Bin chạy ù về phía chồng tôi, vòng tay ôm chặt lấy chân anh và gọi to: “Ba ơi!”
Cả căn phòng sững sờ. Những tiếng cười tắt ngấm. Mọi ánh mắt đổ dồn về phía ba người chúng tôi.
Tôi chết lặng. Quân cứng đờ, gương mặt thoáng tái đi. Lan hốt hoảng chạy đến, kéo Bin ra, cười gượng:— Con nít mà, nó hay gọi nhầm vậy thôi…
Nhưng ánh mắt Bin ngây thơ, trong veo, lại càng khiến tim tôi quặn thắt. Đứa trẻ ấy không hề bối rối, mà gọi “ba” một cách tự nhiên, quen thuộc, như đã gọi cả trăm lần.
Buổi tiệc kết thúc trong không khí gượng gạo. Trên đường về, tôi im lặng, còn Quân lái xe với vẻ sốt ruột. Anh cố gắng phá vỡ sự im lặng:— Em đừng suy nghĩ lung tung. Trẻ con thấy ai cũng gọi ba thôi.
Tôi nhìn thẳng vào mắt anh:— Nhưng sao Bin chỉ gọi riêng anh?
Quân lảng tránh, lấy cớ mệt rồi im bặt.
Những ngày sau, nỗi nghi ngờ trong tôi lớn dần. Tôi bắt đầu để ý từng cử chỉ. Quả nhiên, tôi thấy anh nhắn tin cho ai đó lúc nửa đêm, rồi xóa sạch lịch sử. Tôi cũng nhớ lại, vài lần Quân “bận công tác” nhưng lại biến mất bí ẩn.
Trong lòng tôi dấy lên một nỗi sợ hãi: Phải chăng Lan và Quân đã có mối quan hệ sau lưng tôi? Và Bin… là con của anh?
Tôi quyết định tìm hiểu. Một chiều, tôi lấy lý do đi công việc rồi bí mật theo dõi. Quân nói với tôi là lên công ty, nhưng thực tế, anh lại rẽ vào con hẻm dẫn tới nhà Lan.
Trái tim tôi đập loạn xạ. Tôi nép sau cánh cổng, chứng kiến cảnh Lan mở cửa, nụ cười rạng rỡ, còn Bin nhào ra ôm chầm lấy Quân. Anh cúi xuống, bế thằng bé lên, hôn vào má nó một cách thân thuộc.
Khoảnh khắc đó như lưỡi dao xoáy vào tim tôi. Tất cả đã quá rõ ràng.
Tối hôm đó, tôi chờ Quân về. Anh vừa bước vào, tôi ném trước mặt anh bức ảnh tôi chụp được: cảnh anh bế Bin.
Anh chết lặng. Tôi nhìn thẳng vào anh, giọng run rẩy:— Nói đi, Bin có phải con anh không?
Quân cúi gằm mặt, hồi lâu mới thở dài:— Phải… Bin là con anh, với Lan… từ trước khi anh cưới em.
Tôi như ngã quỵ. Toàn thân run rẩy, nước mắt trào ra.— Anh lừa dối tôi suốt ngần ấy năm? Tôi đã sống cùng một kẻ phản bội ư?
Quân lí nhí:— Anh xin lỗi. Ngày đó, Lan và anh chia tay trong lúc cô ấy mang thai nhưng giấu anh. Sau này, khi anh đã cưới em, Lan mới nói sự thật. Anh… không biết phải làm sao.
Tôi cười trong nước mắt:— Không biết làm sao, nên anh chọn cách đóng hai vai? Vừa làm chồng tôi, vừa lén lút làm cha thằng bé?
Mẹ chồng tôi khi biết chuyện đã bênh con trai:— Dù sao thì Bin cũng là máu mủ, con phải rộng lượng chấp nhận.
Tôi nhìn bà cay đắng:— Rộng lượng? Ai rộng lượng khi suốt bao năm tôi bị dối lừa?
Lan cũng tìm đến, khóc lóc:— Ngọc, tha lỗi cho tớ. Tớ chỉ muốn con có cha, tớ không cố tình phá vỡ gia đình cậu…
Tôi nhìn cô ta, lắc đầu:— Nhưng sự thật là gia đình tôi đã tan nát rồi.
Tôi nộp đơn ly hôn. Quân níu kéo, hứa hẹn sẽ chấm dứt mọi chuyện, nhưng tôi hiểu, vết nứt này không bao giờ hàn gắn được.
Ngày ra tòa, tôi chỉ nói một câu:— Anh có thể là một người cha tốt với Bin, nhưng anh chưa bao giờ là một người chồng tử tế với tôi.
Tôi rời đi, mang theo con gái. Dù tương lai phía trước khó khăn, nhưng ít nhất, tôi không còn phải sống trong dối lừa.
Vài tháng sau, tôi nghe tin Quân dọn về sống cùng Lan và Bin. Họ trở thành một gia đình trọn vẹn theo cách của họ. Còn tôi, tôi học cách đứng dậy, dành tình yêu thương cho con gái nhỏ.
Tôi nhận ra, có những sự thật tàn nhẫn đến mức muốn xé nát trái tim, nhưng biết sớm còn hơn sống mãi trong ảo tưởng. Và đôi khi, mất đi một kẻ phản bội lại chính là cách để tìm lại tự do cho chính mình.