Từ tối hôm đó tôi trở thành nhân tình của người đàn bà quý phái hơn tôi đến 17 tuổi. Tôi thừa tiền tiêu xài, mua sắm, chỉ cần tôi “làm hài lòng” quý bà đang hồi xuân thì tôi muốn gì chị Ngọc cũng sẵn sàng đáp ứng.
Ngày tôi trở thành kỹ sư xây dựng, bố mẹ tôi quyết định mở tiệc mừng. Trước bàn thờ tổ tiên, ông bà, bố tôi kính cẩn thắp hương báo cáo thành công bước đầu của tôi với giọng nghẹn ngào, rưng rưng khiến tôi thật cảm động. Những tưởng có tấm bằng tốt nghiệp trường đại học sẽ dễ dàng xin việc làm ở thành phố. Nào ngờ đội mưa, đội nắng đi đến mệt lử cả người mà sau mấy cuộc phỏng vấn, tôi chẳng thấy mình có chút hi vọng nào để có thể có một công việc đúng chuyên môn ở thành phố.
Bố thấy tôi buồn thì an ủi rằng từ đời ông nội rồi đến đời bố chẳng học hành gì cũng làm được thợ xây, nay tôi là kỹ sư nhưng gặp lúc khó khăn chưa có nơi nào nhận thì tạm thời theo đội thợ của bố, còn hơn mang tiếng thất nghiệp, ăn bám bố mẹ!
Thương bố nhưng tôi không muốn làm thợ mà muốn được thử sức mình, được bay nhảy, được phát huy kiến thức đào tạo bài bản ở trường đại học. Và cuối cùng ước muốn được đổi đời, được sống ở nơi phồn hoa đô hội, nên tôi xin bố mẹ cho tôi vào Nam tìm cơ hội tự thân lập nghiệp.
Vào đến Sài Gòn, tôi như con chim chích lạc giữa rừng. Đang không biết phải bắt đầu từ đâu để có việc làm thì may mắn tôi gặp được anh Hảo. Anh là sinh viên năm cuối khi tôi mới nhập trường đại học. Anh Hảo quý tôi do tôi có một năm sinh hoạt chung với anh trong đội bóng đá của trường.
Nghe tôi than chuyện kiếm việc làm anh Hảo sốt sắng đưa tôi đến công ty anh đang làm nhân viên ở đấy để nộp đơn ứng tuyển… Thế nhưng làm việc ở công ty xây dựng tư nhân này thu nhập bấp bênh vì phụ thuộc vào nhiều yếu tố phức tạp, nên sau một năm cố gắng hết sức tôi cũng đành bỏ việc, do lương thưởng chỉ đủ cho tôi ăn cơm bụi, trả tiền nhà trọ và mua được một chiếc xe máy cà tàng.
Để quên đi nỗi buồn tôi tìm đến quán Bar để giải sầu. Không biết có phải do vóc dáng cao ráo, khuôn mặt với những nét nam tính khá điển trai lại có giọng Bắc trầm ấm dễ nghe, khiến tôi lọt vào mắt xanh của một phụ nữ thời trang sành điệu, son phấn kỹ càng, nước hoa thơm phức, quyến rũ.
Người phụ nữ lởi xởi giới thiệu tên Ngọc, 42 tuổi, đang buồn chuyện gia đình nên muốn làm quen với tôi. Quý bà giàu sang nhất định tự tay lái xe đưa tôi về tận phòng trọ. Tưởng chỉ dừng lại ở buổi đầu gặp gỡ, thì chiều hôm sau chị Ngọc đến đón tôi đi dùng bữa tại một khách sạn sang trọng trong trung tâm thành phố.
Khi tạm biệt, chị đưa cho tôi chiếc phong bì chật cứng những đồng tiền với mệnh giá cao khiến tôi lúng túng từ chối. Nhưng chị Ngọc làm mặt giận, bảo tiền chị không thiếu, chỉ thiếu tình cảm vì đã ly hôn chồng, con trai duy nhất lại đang đi du học nên chị cô đơn lắm…
Rồi một tối muộn, trời mưa giông, định tắt đèn đi ngủ thì tôi nhận được điện thoại của chị Ngọc. Nghe giọng chị thổn thức rằng mưa buồn quá, chị muốn có tôi bên cạnh để tâm sự…
Từ tối hôm đó tôi trở thành nhân tình của người đàn bà quý phái hơn tôi đến 17 tuổi. Tôi thừa tiền tiêu xài, mua sắm, chỉ cần tôi “làm hài lòng” quý bà đang hồi xuân thì tôi muốn gì chị Ngọc cũng sẵn sàng đáp ứng. Ăn sung, mặc sướng được gần hai năm thì bố mẹ nhất định bắt tôi về quê xem mặt con gái của bạn bố để nếu ưng thì hỏi cưới luôn vì tôi là trai trưởng, là nối dõi của cả dòng họ.
Chị Ngọc biết tin dứt khoát theo tôi về quê, chị bảo chị không cần tôi trả lại tiền hay đền bù danh dự cho chị mà chỉ cần tôi tự công bố chuyện tôi làm ‘trai bao’, quan hệ già nhân ngãi, non vợ chồng với chị thế nào, và suốt thời gian qua đã nhận từ chị bao nhiêu tiền để bố mẹ, họ hàng của tôi được rõ thì chị sẽ vui vẻ trả tự do cho tôi… Hậu quả sẽ xảy ra kinh khủng thế nào nếu bố mẹ và cả làng biết cuộc sống thật của tôi trong mấy năm đi làm ăn xa nhà đây?