Đêm tân hôn, trong căn biệt thự im lặng đến rợn người, Hân run rẩy bước vào phòng tắm để thay đồ. Khi cô quay trở ra, trái tim như ngừng đập. Người đàn ông đứng trước mặt không phải là ông chồng già gần 60 mà cô đã ký giấy kết hôn với. Người đàn ông ấy trẻ, cao lớn… và ánh mắt anh ta nhìn cô trìu mếm
Nguyễn Minh Hân, 19 tuổi, lớn lên trong một gia đình nghèo ở vùng ven Sài Gòn. Mẹ mất sớm, Hân sống cùng bố – ông Tâm, một người đàn ông cục tính, nát rượu, làm công nhân xây dựng với cái lưng đã gù và bàn tay chai sạn.
Cô là niềm hy vọng duy nhất của ông. Nhưng mọi thứ sụp đổ khi ông Tâm dính vào nợ nần vì cờ bạc. Số nợ hơn 500 triệu đồng đổ ập lên đầu như trời sập. Lũ chủ nợ ngày nào cũng đến đập cửa, dọa nạt, thậm chí dọa bán cả nhà.
Một ngày, trong lúc ông Tâm đang ngồi gục đầu ở quán rượu, một người đàn ông mặc vest đen đến tìm. Ông ta tên là Phạm Quốc – một người nổi tiếng giàu có ở quận 7, hơn 50 tuổi, tóc muối tiêu, ánh mắt sắc như dao. Ông Quốc nói đơn giản:
“Tôi trả hết nợ cho ông. Đổi lại, con gái ông phải làm vợ tôi.”
Ông Tâm về nhà, nói với Hân bằng giọng run run:
“Con… đồng ý được không? Bố không còn cách nào khác.”
Hân chết lặng. Cô gái mười chín tuổi chưa từng nắm tay ai, bây giờ phải lấy một người già hơn cả bố mình. Nhưng nhìn ông Tâm quỳ gối, nước mắt ròng ròng, Hân gật đầu. Cô tưởng mình mạnh mẽ, nhưng đêm đó, cô ôm gối khóc đến ngất đi.
Lễ cưới diễn ra chóng vánh trong một khách sạn lớn. Không có bạn bè, không có người thân – chỉ có cô dâu trẻ với ánh mắt vô hồn, tay lạnh ngắt, và chú rể đứng bên cạnh như một cái bóng.
Sau buổi tiệc, Hân được tài xế chở đến căn biệt thự to lớn ở quận 2. Từng bước đi của cô vang vọng trong căn nhà trống trải. Người quản gia tên Dung đưa cô lên lầu:
“Cô nghỉ ngơi đi. Ông chủ sẽ về sau.”
Đêm đó, Hân tắm rửa, mặc chiếc váy ngủ lụa mỏng được chuẩn bị sẵn, tay run lẩy bẩy. Cô không biết mình đang chờ đợi điều gì – một đêm tân hôn ghê rợn? Một cái chạm lạnh sống lưng từ ông chồng già?
Nhưng… khi cô bước ra từ phòng tắm, điều bất ngờ xảy ra.
Người đàn ông đang đứng giữa phòng, lưng quay về phía cô, không phải là ông Quốc. Anh ta cao, trẻ, mặc áo sơ mi trắng, tay đang mở chai rượu vang. Khi anh quay lại, Hân lùi một bước.
“Em là Hân?” – Anh ta hỏi, giọng trầm nhưng dịu dàng.“Anh… là ai?” – Hân lắp bắp.“Anh tên Khải. Con trai của ông Quốc. Từ giờ, anh sẽ là… chồng của em.”
Cô choáng váng. Không thể hiểu được chuyện gì đang diễn ra.
Lùi lại một chút thời gian trước đó…
Phạm Quốc thật ra không cưới Hân cho bản thân. Ông ta cưới Hân để “giải quyết” một vấn đề lớn hơn: cắt đứt mối quan hệ đồng tính mà con trai ông – Phạm Khải – đang bị vướng vào với một người mẫu nam nổi tiếng. Gia đình ông Quốc thuộc dạng “danh gia vọng tộc”, con trai là niềm hy vọng nối dõi, và việc cậu con trai duy nhất “không chịu lấy vợ” là cái gai lớn.
Hôn nhân với Hân chỉ là một công cụ. Một hợp đồng.
Nhưng ông Quốc không ngờ rằng ngay lần đầu gặp Hân trong một bữa tiệc kín đáo, Khải đã bị vẻ đẹp trong sáng và ánh mắt buồn của cô hút hồn. Anh đồng ý “thay cha cưới vợ” như một cách… chạy trốn chính mình.
Hân bước lùi lại, ánh mắt hoảng loạn:
“Tôi tưởng mình lấy ông Quốc?”“Về pháp lý là vậy. Nhưng thực tế, ông ấy chỉ là cái tên. Anh mới là người sống với em.”
Cô định bỏ chạy, nhưng Khải nhẹ nhàng nói:
“Anh không ép em làm gì cả. Em có thể ngủ ở phòng khác. Anh chỉ muốn nói rõ mọi chuyện. Em không có lỗi gì hết, Hân à.”
Đêm đó, Hân nằm một mình trong căn phòng lạnh ngắt, lòng ngổn ngang hàng vạn câu hỏi.
“Rốt cuộc, mình là vợ của ai?”“Người đàn ông kia… tại sao lại dịu dàng đến vậy?”“Có phải mình đang bị đưa vào một trò chơi không lối thoát?”
Sáng hôm sau, Hân tỉnh dậy trên chiếc giường lớn phủ ga trắng tinh, ánh nắng lọt qua khung cửa sổ kính chiếu lên gương mặt vẫn còn lấm tấm nước mắt từ đêm qua.
Cô nghĩ đêm tân hôn của mình sẽ là địa ngục — nhưng tất cả những gì diễn ra chỉ là một cuộc trò chuyện lạnh lùng với một người đàn ông… lạ mà không hẳn xa lạ.
Khải không xuất hiện trong suốt buổi sáng. Người duy nhất cô gặp là quản gia Dung, người phụ nữ ngoài bốn mươi, ít nói nhưng ánh mắt lại ẩn chứa sự cảm thông.
“Cô đừng lo,” bà nói khi rót trà. “Cậu chủ là người có lòng. Dù mọi chuyện bắt đầu không bình thường, nhưng rồi cô sẽ hiểu.”
Nhưng Hân không hiểu.
Không hiểu tại sao mình lại ở đây. Không hiểu tại sao cha mình có thể đem cô đổi lấy sự tự do. Không hiểu vì sao ánh mắt của Khải khiến tim cô đập loạn, dù anh là con của “chồng trên danh nghĩa” cô.
Những ngày sau đó, Khải dần trở thành một phần trong cuộc sống của Hân. Dù sống chung dưới một mái nhà, anh giữ khoảng cách, luôn cư xử nhã nhặn, không bao giờ bước vào phòng cô nếu chưa gõ cửa.
Khải đưa cô đi học lại – vào một trường đại học dân lập trong thành phố, nơi không ai biết cô là “cô dâu bất đắc dĩ” của gia tộc họ Phạm. Anh còn thuê gia sư riêng dạy cô tiếng Anh, công nghệ, cả nghệ thuật.
“Em xứng đáng với nhiều hơn một cuộc đời bị ràng buộc bởi nợ nần,” anh từng nói khi đưa cho cô chiếc laptop mới.
Lúc đầu, Hân nghĩ mình chỉ là món hàng được đối xử tốt. Nhưng dần dần, trái tim cô không còn nghe theo lý trí. Mỗi khi Khải lướt qua, ánh mắt anh như chạm vào tận sâu trong tâm can cô. Cô ghét mình vì bắt đầu mong chờ những cuộc nói chuyện ngắn ngủi, những lần anh lén mỉm cười với cô qua gương.
Một buổi tối tháng mười, trời mưa, điện trong biệt thự chập chờn. Hân đang tìm quyển sách thì vô tình mở nhầm ngăn tủ trong phòng làm việc của Khải. Bên trong là một hộp ảnh cũ.
Trong ảnh, Khải ôm một người đàn ông trẻ khác, tóc vàng, mắt xanh – nụ cười của cả hai rạng rỡ, ấm áp. Một tờ báo cũ bị gấp lại kỹ lưỡng rơi ra, tiêu đề in đậm: “Con trai độc nhất của Phạm Quốc bị bắt gặp hôn người mẫu nam trong quán bar cao cấp.”
Hân chết lặng.
Mọi điều cô nghi ngờ giờ trở nên rõ ràng: Khải từng yêu một người đàn ông, từng là đề tài đàm tiếu của giới truyền thông, và có lẽ… cuộc hôn nhân với cô là để che đậy tất cả.
Khi Khải về nhà, Hân ngồi trên ghế sofa, tay siết chặt tờ báo.
“Tại sao lại là em?” – giọng cô run lên.“Em tình cờ biết chuyện rồi sao?” – Khải thở dài, kéo ghế ngồi đối diện.“Tất cả là một màn kịch đúng không? Em chỉ là một con tốt để anh làm vừa lòng bố anh?”“Lúc đầu… đúng là vậy.” – Anh không chối. “Anh muốn thoát. Nhưng rồi anh lại thấy em… và em không giống ai cả. Em khiến anh nghĩ khác về mọi thứ.”
Hân nhìn anh, nửa muốn hét, nửa muốn khóc. Nhưng trước vẻ chân thành trong đôi mắt Khải, cô không thể buông lời cay nghiệt.
“Em không cần tình thương hại.”“Anh biết. Và anh chưa từng thương hại em.” – Anh bước đến gần. “Hân… nếu được lựa chọn lại, anh vẫn chọn cưới em. Không vì bố, không vì xã hội, mà vì chính anh.”
Giây phút đó, Hân hiểu rằng mình đang ở ngã ba đường: tiếp tục sống như một người vợ trên giấy tờ, hoặc bước vào một mối quan hệ phức tạp và dễ tổn thương hơn rất nhiều — một mối quan hệ có tình yêu, nhưng không chắc có tương lai.
Bí mật cuối cùng được hé lộ một tháng sau.
Ông Quốc bị đột quỵ. Trong cơn nguy kịch, ông gọi Hân đến bên giường bệnh, nắm tay cô, giọng yếu ớt:
“Cảm ơn con… vì đã đến với Khải. Nó không giống người khác. Nhưng con giúp nó trở nên mạnh mẽ hơn…”“Cháu không hiểu…” – Hân rưng rưng.“Khải từng bị mẹ bỏ rơi. Nó cô độc từ bé. Yêu sai người, bị phản bội, bị xã hội vùi dập. Chú… chỉ muốn nó có một người bên cạnh.”
Giọt nước mắt già nua lăn dài trên gương mặt người cha. Hân đứng lặng, trái tim như bị bóp nghẹt.
Một năm sau.
Hân đã là sinh viên năm hai, nụ cười rạng rỡ hơn xưa. Cô và Khải vẫn sống chung trong biệt thự cũ – nhưng bây giờ là một gia đình thật sự.
Khải không còn là người đàn ông đóng vai “chồng trên danh nghĩa”. Anh là người sẵn sàng học yêu lại từ đầu, vì một cô gái từng là “món hàng”, nhưng rồi trở thành điều quý giá nhất đời anh.
Có những cuộc hôn nhân bắt đầu bằng nợ nần, bằng tính toán… nhưng nếu hai trái tim cùng tìm thấy nhau giữa những lớp vỏ giả tạo, tình yêu thật sự có thể mọc lên – lặng lẽ, bền bỉ và không ai có thể ngờ tới.