Linh sinh con đầu lòng vào một buổi sáng mưa tầm tã.Ca sinh khó, mất nhiều máu, vừa đẩy con ra thì cô đã lả đi, phải nằm hồi sức hơn một ngày.
Đứa bé chưa kịp ẵm trên tay cho ấm hơi mẹ, Linh đã phải đối diện với cái lạnh của nhà chồng.
Chiều hôm đó, khi Linh còn đang truyền nước, mẹ chồng và chồng cô – Tuấn – bước vào phòng bệnh, theo sau là một người lạ mặc áo sơ mi trắng, tay cầm cặp hồ sơ.
Không một câu hỏi han.
Không một lời hỏi con ra sao.
Mẹ chồng đặt một xấp giấy lên bàn cạnh giường bệnh, giọng đều đều:
– Ký đi. Ly hôn cho gọn.
Linh tưởng mình nghe nhầm.
– Mẹ… mẹ nói gì ạ?
Tuấn khoanh tay, lạnh lùng:
– Cô sinh con gái. Nhà tôi cần cháu đích tôn. Với lại… từ lúc cưới đến giờ cô cũng chẳng làm ra tiền gì.
Người đàn ông áo sơ mi lên tiếng:
– Đây là thỏa thuận ly hôn thuận tình. Cô ký thì ra viện là xong. Con để lại cho nhà nội nuôi.
Linh run rẩy.
Cô vừa sinh xong chưa đầy 48 tiếng, bụng còn đau quặn, tim đập loạn nhịp.
Cô nhìn sang chiếc nôi bên cạnh, con bé ngủ ngoan, chẳng biết rằng mẹ nó sắp bị đuổi khỏi cuộc đời nó.
– Ít nhất… cho con tôi theo tôi… – Linh khóc.
Mẹ chồng gạt phắt:
– Cô nuôi nổi à? Tay trắng, không nhà, không tiền. Về mà bám bố mẹ cô đi.
Linh cắn chặt môi.
Cô ký.
Không phải vì yếu đuối.
Mà vì cô biết… chưa đến lúc.
HỌ KHÔNG BIẾT MỘT ĐIỀU
Ba ruột Linh – ông Hòa – là chủ một công ty vật liệu xây dựng lớn ở tỉnh bên.Hai bố con mâu thuẫn nhiều năm, Linh lấy chồng nghèo, ông không đến dự cưới, nhưng vẫn âm thầm theo dõi con gái.
Ba tháng trước khi Linh sinh, ông Hòa phát hiện mình mắc ung thư giai đoạn cuối.
Ông lập di chúc.
Trong đó, toàn bộ tài sản trị giá gần 9 tỷ đồng được để lại cho Linh – người con gái duy nhất.
Nhưng theo lời luật sư, chỉ có hiệu lực sau khi ông mất 3 ngày.
Linh biết chuyện này…nhưng chưa từng nói với nhà chồng.
3 NGÀY SAU
Ngày thứ ba sau khi Linh xuất viện.
Nhà chồng đang tụ họp ăn cơm thì một chiếc xe ô tô đen sang trọng đỗ trước cổng.
Một người đàn ông trung niên bước xuống, ăn mặc chỉnh tề, tay cầm cặp hồ sơ.
Ông gõ cửa.
– Tôi là luật sư đại diện cho ông Hòa. Xin gặp bà Linh.
Cả nhà chết lặng.
Mẹ chồng hỏi dồn:
– Ông nhầm nhà rồi, con dâu tôi ly hôn rồi, nó không còn ở đây nữa.
Luật sư mỉm cười:
– Tôi biết. Nhưng tôi đến để thông báo thừa kế tài sản cho cô Linh.
Không khí đông cứng.
Luật sư đọc rõ ràng:
“Theo di chúc hợp pháp, cô Linh được thừa kế 8 tỷ 960 triệu đồng tiền mặt, cùng 2 lô đất mặt tiền.Từ hôm nay, mọi quyền sở hữu có hiệu lực.”
Tuấn tái mét.
Mẹ chồng run tay đánh rơi bát cơm.
SỰ LẬT MẶT
Chiều hôm đó, Linh quay lại.
Không còn dáng vẻ mệt mỏi sau sinh.
Cô bế con, phía sau là luật sư và hai người đàn ông mặc vest.
Tuấn chạy ra:
– Linh… chuyện hôm trước… anh nóng nảy…
Mẹ chồng đổi giọng:
– Con về rồi à? Ở cữ phải về nhà chồng chứ…
Linh nhìn họ, ánh mắt bình thản.
– Xin lỗi, tôi đến để lấy đồ và thông báo một việc.
Cô đưa ra một tập giấy.
– Đây là đơn yêu cầu tòa án xác nhận quyền nuôi con.Còn đây… là đơn kiện hành vi ép ký ly hôn khi tôi đang nằm viện.
Mẹ chồng gào lên:
– Mày định tuyệt đường sống của nhà tao à?!
Linh đáp, giọng lạnh:
– Ngày tôi ký giấy, mẹ có hỏi tôi sống chết thế nào không?
Cô quay sang Tuấn:
– Anh bảo tôi tay trắng.Nhưng anh quên mất… tay trắng là do tôi chọn.
KẾT CỤC
Tòa án tuyên Linh toàn quyền nuôi con, nhà chồng phải chu cấp theo quy định.
Tuấn mất việc vì bê bối đạo đức lan ra.
Mẹ chồng bị hàng xóm xì xào, tránh mặt.
Còn Linh?
Cô dùng tiền thừa kế mở công ty nhỏ, thuê luật sư giỏi, sống bình thản.
Có người hỏi:
– Cô có hả hê không?
Linh chỉ cười:
“Không.Tôi chỉ thấy may mắn vì họ đuổi tôi đi sớm —để tôi kịp bước vào một cuộc đời tốt hơn.”

