TÔI TỨC GIẬN CẮT HẾT TRỢ CẤP, LẤY LẠI CẢ CHIẾC XE ĐÃ TẶNG.NHƯNG RỒI ĐIỀU XẢY RA SAU ĐÓ KHIẾN TÔI ÂN HẬN SUỐT ĐỜI.**
Tôi được bố mẹ nuôi đón về từ trại trẻ mồ côi năm tôi 3 tuổi.Họ rất thương tôi… cho đến khi họ sinh được con trai ruột.
Từ đó, tôi dần thành osin không công trong nhà:nấu cơm, rửa bát, giặt quần áo, trông em, làm việc nhà…Tôi cố chịu đựng vì nghĩ “mình là con nuôi, có được mái nhà đã là may”.
Tôi học giỏi, đi làm sớm, kiếm được tiền, hàng tháng vẫn gửi về cho bố mẹ nuôi 10 triệu, và mua luôn cho họ một chiếc xe cũ để đi lại.
Nhưng năm tôi cưới chồng…
Bố mẹ nuôi không một lời chúc, không một cuộc gọi.Cuối cùng, mẹ nuôi nhắn đúng một câu cụt ngủn:
“Lo mà cưới, nhà đang bận chăm thằng Tí. Không đi được.”
Trái tim tôi như bị bóp chặt.Suốt 25 năm sống trong nhà họ… cuối cùng vẫn chỉ là người dưng.
Trên đường đến lễ đường, tôi ngồi trong xe hoa, mặt đầy lớp trang điểm mà nước mắt vẫn chảy.Tôi bảo tài xế:
“Anh dừng xe ở ngân hàng cho tôi.”
Mọi người cuống quýt, tưởng tôi kích động hay muốn hủy cưới.Nhưng tôi chỉ nói:
“Tôi phải cắt hết trợ cấp cho họ… ngay bây giờ.”
Tôi vào ngân hàng, lặng lẽ ký văn bản hủy toàn bộ chuyển khoản định kỳ.Tôi gọi gara, bảo họ đến thu hồi chiếc xe tôi đã đứng tên tặng bố mẹ nuôi.
Tôi nghĩ:“Người ta không xem mình là con, việc gì mình phải xem họ là cha mẹ.”
Tôi bước lên xe hoa, ngẩng cao đầu, cảm thấy mình đã giải thoát.
Nhưng tôi không biết rằng…
**Hai tiếng sau, điện thoại tôi reo lên.
Là số của hàng xóm.Giọng anh ta run rẩy:**
“Em đang ở đâu? Mẹ nuôi em… ngất ở chợ rồi.Người ta chở vào bệnh viện. Giờ nguy kịch lắm…”
Tôi chết lặng.Tôi lao đến bệnh viện trong bộ váy cưới trắng toát, vừa chạy vừa khóc.
Bác sĩ nói:
“Bà ấy bị tai biến. Nhưng điều đáng nói là… bà bị quá sức, kiệt nước, đường huyết tụt sâu.Chúng tôi phát hiện bà phải thức đêm làm hàng chục mẻ bánh tráng thuê, để dành tiền…chuẩn bị lễ cưới cho con gái.”
Tôi sững người.Tôi lắp bắp:
“Con… gái? Bà… làm cho ai ạ?”
Bác sĩ đáp nhẹ:
“Tên con gái ghi trong túi áo bà ấy… là tên của cô.”
Tôi run rẩy mở túi nylon mà bệnh viện lấy từ người bà. Bên trong có:
Một phong bì cũ kỹ có 3 triệu
Một danh sách ghi những thứ dự định mua: “xoong nồi mới cho con”, “vàng 1 chỉ”, “áo dài mẹ cô dâu”…
Và một tờ giấy nháp, chữ run run:
“Con lấy chồng rồi, mẹ chẳng có gì quý. Mẹ định đến nhưng ngại vì không có quà. Để mẹ làm thêm mấy mẻ nữa…”
Tim tôi như bị ai bóp nghẹt.
Lúc ấy tôi mới biết…Từ ngày sinh em trai, mẹ nuôi không nhận được đồng nào từ chồng, phải bỏ nghề ruộng để làm đủ thứ việc.Những hành động “hờ hững” mà tôi nghĩ là vô tâm… thật ra chỉ là sự kiệt quệ và xấu hổ của một người mẹ nghèo không có gì cho con gái mình.
Tôi quỳ xuống bên giường bệnh, khóc nức nở:
“Mẹ ơi… con sai rồi… con sai rồi…”
Và điều khiến tôi ân hận nhất đời là…
Mẹ nuôi không bao giờ tỉnh lại nữa.
Bà ra đi đúng lúc tôi vừa ký giấy cắt đứt trợ cấp, vừa cho người đến thu hồi chiếc xe mà bà vẫn dùng để chở bánh đi giao mỗi rạng sáng.
Sau đám tang, tôi mở điện thoại của bà.Trong tin nhắn nháp, bà viết dở:
“Con gái ơi, mẹ không sinh ra con nhưng con là đứa mẹ thương nhất…”
Tôi đọc trong tiếng nấc đến nghẹt thở.

