Người ta thường bảo: “Phụ nữ sướng hay khổ, hơn nhau ở tấm chồng”. Nếu xét theo tiêu chuẩn đó, suốt 3 năm qua, tôi là người phụ nữ hạnh phúc nhất thế gian.
Thành – chồng tôi – là mẫu người đàn ông “hiếm có khó tìm”. Anh không rượu chè, không cờ bạc, và đặc biệt chưa bao giờ to tiếng hay động tay động chân với vợ dù chỉ một lần. Trước bất cứ quyết định nào, từ việc nhỏ như mua cái bát cái đũa, đến việc lớn như đầu tư đất đai, anh đều hỏi ý kiến tôi: “Em thấy thế nào? Em có thích không?”.
Chúng tôi kết hôn đã 3 năm nhưng chưa có con. Không phải vì hiếm muộn, mà vì Thành muốn thế. Anh bảo: “Anh muốn dành thêm thời gian để yêu chiều em, để chúng mình đi du lịch khắp nơi trước khi vướng bận bỉm sữa”. Cuộc sống của chúng tôi lẽ ra sẽ viên mãn như một giấc mơ, nếu không có sự can thiệp của gia đình chồng.
Bố mẹ và các em của Thành không ưa tôi ra mặt. Lý do duy nhất là họ cho rằng tôi “chuột sa chĩnh gạo”. Khi tôi đến với Thành, anh chưa có gì trong tay, chúng tôi cùng nhau khởi nghiệp, cùng ăn mì tôm, chia nhau từng ổ bánh mì. Nhưng gia đình anh không thấy những ngày tháng đó. Họ chỉ thấy hiện tại, khi Thành đã là giám đốc, đi xe sang, ở nhà lầu, và họ mặc định tôi là kẻ ăn bám, hưởng thụ trên mồ hôi công sức của con trai họ.
Mỗi lần về quê, mẹ chồng lại bóng gió: “Cái ngữ đàn bà không biết đẻ, lại còn không làm ra tiền, chỉ giỏi tiêu hoang là nhanh”. Rồi các em chồng thì liên tục nhắn tin xin tiền, khi thì cái xe máy, lúc thì tiền sửa nhà. Nếu tôi từ chối, họ sẽ gọi điện mách Thành, lu loa rằng chị dâu keo kiệt, ghê gớm.
Thành biết hết. Anh luôn đứng ra bênh vực tôi, thậm chí từng tuyên bố: “Vợ con cùng con gây dựng cơ nghiệp, tiền của con là tiền của cô ấy. Bố mẹ đừng nói những lời tổn thương vợ con nữa”. Chính vì sự bảo vệ tuyệt đối của Thành, tôi đã tin rằng không sóng gió nào có thể chia cắt chúng tôi.
Nhưng tôi đã lầm. Cách đây 1 tháng, bầu trời trong tôi sụp đổ. Thành trở về nhà với vẻ mặt lạnh tanh, đặt tờ đơn ly hôn lên bàn và nói một câu ráo hoảnh: “Mình chia tay đi. Anh có người khác rồi”. Tôi chết lặng, tai ù đi như có ai đánh trống bên trong. “Anh… anh nói cái gì? Người khác là ai?”. “Là thư ký mới của anh. Cô ấy trẻ, hiểu chuyện và… đang mang thai con của anh. Anh cần phải có trách nhiệm với cô ấy. Mình giải thoát cho nhau đi”.
Tôi nhìn Thành, tìm kiếm một tia đùa cợt trong mắt anh, nhưng không có. Chỉ có sự lạnh lùng và tàn nhẫn đến xa lạ. Tôi gào khóc, tôi van xin, tôi hỏi tại sao anh lại thay đổi nhanh như vậy. Thành chỉ đáp gọn lỏn: “Đàn ông mà em, ai rồi cũng chán cơm thèm phở. Anh xin lỗi”.
Những ngày sau đó là địa ngục. Thành dọn ra ngoài ở, để mặc tôi cô đơn trong căn nhà rộng lớn. Lòng tự trọng bị chà đạp, trái tim tan nát, cuối cùng tôi cũng đặt bút ký vào đơn ly hôn. Tôi chấp nhận buông tay, không phải vì hết yêu, mà vì quá đau đớn.
Ngày ra tòa, trời mưa tầm tã…. Phiên tòa diễn ra nhanh chóng vì cả hai đều thuận tình. Nhưng đến phần phân chia tài sản, cả tôi và vị chủ tọa đều sững sờ. Thành đứng lên, giọng dõng dạc: “Tôi xin nhường toàn bộ tài sản chung bao gồm sổ tiết kiệm 5 tỷ, cổ phần công ty và hai mảnh đất cho cô ấy. Tôi chỉ xin giữ lại duy nhất căn nhà đang thế chấp ngân hàng này”.
Vị thẩm phán ngạc nhiên hỏi lại: “Anh có chắc chắn không? Đây là sự phân chia rất thiệt thòi cho anh”. Thành liếc nhìn tôi, ánh mắt thoáng chút dao động rồi lại trở về vẻ lạnh lùng: “Tôi là người có lỗi. Tôi phản bội cô ấy nên tôi muốn bù đắp. Coi như đây là món nợ tình tôi trả cho cô ấy để cô ấy có vốn liếng làm lại cuộc đời”.
Tôi ngồi đó, nước mắt rơi lã chã. Tôi không cần tiền, tôi chỉ cần anh. Nhưng sự hào phóng đến kỳ lạ của Thành khiến tôi cảm thấy vừa chua xót, vừa khó hiểu. Chúng tôi bước ra khỏi tòa án, chính thức trở thành người dưng. Thành không nhìn tôi lấy một lần, vội vã lên xe đi mất hút.
Đêm hôm qua, tôi trằn trọc không ngủ được. Cảm giác trống trải bủa vây. Đúng 12 giờ đêm, điện thoại tôi sáng lên. Một tin nhắn từ Thành. Tim tôi đập thình thịch. Tôi mở ra xem. Chỉ vỏn vẹn 5 chữ: “Anh đi, em sống tốt”. Dòng tin nhắn ngắn ngủi nhưng lại khiến tôi lạnh toát sống lưng. Nó không giống lời chào tạm biệt của một người đi lấy vợ mới. Nó giống… lời trăn trối.
Tôi gọi lại cho Thành. Thuê bao không liên lạc được. Linh tính mách bảo có chuyện chẳng lành. Tôi cuống cuồng gọi cho bố mẹ Thành, họ chửi mắng tôi xa xả vì dám làm phiền họ lúc nửa đêm và tuyệt nhiên không biết Thành ở đâu. Tôi gọi cho cô thư ký – người được cho là “vợ mới” của anh.
Đầu dây bên kia, giọng cô thư ký ngái ngủ và ngơ ngác: “Chị ơi, chị nói gì thế? Em với sếp chỉ là quan hệ công việc. Sếp nghỉ phép cả tháng nay để đi chữa bệnh mà. Em có bầu bao giờ đâu?”. Chiếc điện thoại rơi xuống đất. Chữa bệnh?
Tôi run rẩy bấm số gọi cho Hùng – bạn thân nhất của Thành. Chuông reo rất lâu Hùng mới bắt máy, giọng lạc đi như đang khóc. “Hùng ơi… Thành đâu rồi? Thành bị làm sao? Cậu nói cho tôi biết đi!” – Tôi gào lên trong điện thoại. Đầu dây bên kia im lặng một lúc, rồi tiếng Hùng vỡ òa: “Thành… nó bắt tôi thề không được nói cho bà biết. Nhưng giờ thì… muộn rồi. Bà đến bệnh viện K ngay đi. Nó đang cấp cứu”.
Tôi lao đến bệnh viện như một kẻ điên. Hùng đón tôi ở cửa phòng cấp cứu, mắt đỏ hoe. “Nó bị ung thư dạ dày giai đoạn cuối. Phát hiện ra thì đã di căn rồi. Nó giấu tất cả mọi người.”. Hùng đưa cho tôi một lá thư tay, nét chữ run rẩy của Thành:
“Vợ à, khi em đọc được những dòng này, chắc anh đã không còn đau đớn nữa rồi. Xin lỗi vì đã đóng vai một người chồng tồi tệ phút cuối. Anh biết tính bố mẹ và các em anh. Nếu anh chết đi mà chúng ta vẫn là vợ chồng, họ sẽ nhảy vào tranh giành tài sản, họ sẽ đuổi em ra đường, họ sẽ làm khổ em.
Cách duy nhất để anh bảo vệ em là ly hôn. Khi tòa án phán quyết tài sản thuộc về em, thì không ai có quyền cướp nó đi cả. Anh giữ lại căn nhà để sau này bố mẹ có chỗ hương khói, cũng là để họ không làm khó em nữa.
Anh không ngoại tình. Cả đời này, anh chỉ yêu mình em. Số tiền đó đủ để em sống sung túc cả đời. Hãy quên anh đi và tìm một người tốt hơn, thay anh chăm sóc em nhé…”
Tôi gục xuống hành lang bệnh viện, ôm lá thư vào ngực mà khóc không thành tiếng. Hóa ra, sự lạnh lùng, tàn nhẫn, và cả màn kịch ngoại tình kia… tất cả là để bảo vệ tôi. Anh đã tính toán từng đường đi nước bước cho tôi, nhưng lại tàn nhẫn với chính bản thân mình. Anh gặm nhấm nỗi đau bệnh tật một mình, gặm nhấm cả nỗi đau phải xua đuổi người mình yêu nhất.
Cánh cửa phòng cấp cứu mở ra. Bác sĩ lắc đầu nhẹ. Tôi lao vào trong. Thành nằm đó, gầy rộc, xanh xao, nhưng khuôn mặt đã thanh thản hơn nhiều. Tôi nắm lấy bàn tay lạnh ngắt của anh, áp lên má mình: “Anh ơi, em đây… Sao anh ngốc thế? Sao anh lại lừa em?”
Trời bắt đầu sáng. Ánh nắng yếu ớt len lỏi qua khe cửa sổ. Tôi vẫn ngồi đó, nắm chặt tay chồng. Tôi biết chặng đường phía trước sẽ chỉ còn mình tôi, nhưng tôi sẽ sống thật tốt, thật kiên cường. Vì tôi biết, ở một nơi nào đó, anh vẫn đang dõi theo và bảo vệ tôi, bằng tất cả tình yêu vĩ đại nhất của một người chồng.

