Ngày cưới của tôi, bầu trời xám xịt như chính tâm trạng của cô dâu. Tiếng pháo nổ giòn tan ngoài ngõ không át được tiếng xì xào bàn tán của hàng xóm láng giềng: “Tội nghiệp con Lan, xinh đẹp, học thức thế mà bị ép gả cho thằng thợ xây nghèo rớt mồng tơi”. “Nghe đâu có cậu công tử nhà giàu, lương tháng 50 triệu, đi xe sang hỏi cưới mà ông dượng nó đuổi thẳng cổ. Đúng là khác máu tanh lòng, ông ấy chỉ muốn gả nó đi cho khuất mắt để chiếm cái nhà.”
Tôi ngồi trong phòng, nước mắt làm nhòe lớp phấn trang điểm. Tôi hận chồng 2 của mẹ. Kể từ ngày mẹ đi bước nữa, tôi luôn giữ khoảng cách với ông ấy. Dượng lầm lì, ít nói và nghiêm khắc. Nhưng tôi chưa bao giờ nghĩ ông lại tàn nhẫn đến mức hủy hoại tương lai của tôi như vậy.
Tuấn – người đàn ông bị dượng từ chối – là trưởng phòng kinh doanh, lương cao, nhà mặt phố. Còn Minh – chồng sắp cưới của tôi – chỉ là một gã thợ xây đen nhẻm, quanh năm bám mặt với vôi vữa, xi măng. Ngày dượng quyết định gả tôi cho Minh, tôi đã gào khóc, van xin mẹ can thiệp, nhưng mẹ chỉ thở dài, bảo tôi hãy tin vào mắt nhìn người của dượng.
Đám rước dâu diễn ra đìu hiu. Minh mặc bộ vest có phần hơi rộng, làn da rám nắng và đôi bàn tay chai sần thô kệch lóng ngóng cầm bó hoa cưới. Anh đưa tôi về một căn nhà cấp 4 cũ kỹ nằm sâu trong con hẻm nhỏ ở ngoại ô. Mái ngói rêu phong, tường vôi bong tróc, trong nhà chẳng có đồ đạc gì giá trị ngoài chiếc giường cưới và bộ bàn ghế gỗ sờn màu.
Đêm tân hôn, tôi nằm quay lưng lại với Minh, nước mắt ướt đẫm gối. Minh không chạm vào tôi. Anh chỉ khẽ kéo chăn đắp cho tôi rồi nằm im lìm ở mép giường. Mùi vôi vữa phảng phất trên người anh khiến tôi càng thêm tủi thân cho số phận mình. Sáng hôm sau, tôi dậy sớm khi gà vừa gáy. Nhìn quanh căn bếp tuềnh toàng, hũ gạo đã vơi, tủ lạnh trống trơn. Tôi sờ vào túi áo, nhận ra mình chẳng còn đồng nào tiền mặt. Cả đêm qua tôi đã khóc mà quên mất thực tại cơm áo gạo tiền.
Minh đang rửa mặt ngoài sân, tiếng nước xối rào rào. Tôi hít một hơi thật sâu, cố nén sự nghẹn ngào, bước ra ngập ngừng nói: “Anh… anh ơi”. Minh quay lại, lau mặt bằng chiếc khăn bông cũ, nhìn tôi chăm chú: – “Sao thế em”? – “Anh… cho em xin 200 ngàn đi chợ. Em không còn tiền lẻ”.
Nói xong câu ấy, mặt tôi nóng bừng vì xấu hổ. Ngày đầu tiên làm vợ, tôi đã phải ngửa tay xin tiền chồng từng đồng. Tôi sợ anh sẽ cau mày, sợ anh sẽ than nghèo kể khổ, hoặc tệ hơn là mắng nhiếc tôi hoang phí. Nhưng Minh không nói gì. Anh nhìn tôi một lúc lâu, ánh mắt thâm trầm khó đoán, rồi lẳng lặng đi vào buồng trong.
Năm phút trôi qua, tôi đứng chôn chân ngoài sân, lòng thấp thỏm. Chắc anh đang gom góp những đồng tiền lẻ nhàu nhĩ kiếm được từ việc phụ hồ. Tôi chua xót nghĩ đến viễn cảnh tương lai tăm tối. Đột nhiên, Minh bước ra. Trên tay anh không phải là vài tờ tiền lẻ, mà là một cái thùng các-tông cỡ vừa, loại thùng mì tôm thường thấy. Anh đặt cái thùng lên bàn đá trước hiên nhà, phủi bụi rồi đẩy về phía tôi.
– “Của em đây”. – “Cái… cái gì đây anh”? – Tôi ngơ ngác. – “Em mở ra đi. Vốn riêng anh cho em làm ăn hoặc chi tiêu, thích mua gì thì mua”. Tôi run rẩy mở nắp thùng. Cảnh tượng bên trong khiến tôi đứng không vững, suýt ngã quỵ. Trong cái thùng cũ kỹ ấy là những cọc tiền polime mệnh giá 500 ngàn được xếp ngay ngắn, chật cứng cả thùng. Phải đến cả tỷ đồng, hoặc hơn thế nữa.
Tôi há hốc mồm, nhìn Minh trân trối: – “Tiền… tiền ở đâu mà nhiều thế này? Anh đi ăn cướp à”? Minh bật cười, nụ cười hiền lành để lộ hàm răng trắng bóng, khác hẳn vẻ lầm lì hôm qua. Anh kéo ghế mời tôi ngồi, rồi từ tốn giải thích.
– “Anh không phải thợ xây làm thuê đâu vợ ạ. Anh là chủ thầu, kiêm giám đốc công ty xây dựng Minh Thành. Mấy công trình lớn ở thành phố đều do công ty anh thi công cả”. – “Nhưng… sao anh lại”… – “Tôi ấp úng, nhìn bộ quần áo giản dị của anh”. – “Anh xuất thân nghèo khó, bố mẹ mất sớm, anh ở với bà ngoại từ bé. Giờ dù có tiền, anh vẫn thích trực tiếp ra công trường, vừa để giám sát chất lượng, vừa để không quên những ngày gian khó. Còn căn nhà này… là nhà của bà ngoại anh”.
Minh nhìn quanh căn nhà cũ, ánh mắt đượm buồn xen lẫn yêu thương: – “Bà mất năm ngoái. Trước khi đón em về dinh thự trên phố, anh muốn chúng mình ở lại đây một đêm để thắp hương báo cáo với bà. Anh muốn vợ anh biết gốc gác của anh, chứ không phải chỉ thấy hào nhoáng bên ngoài”. Tôi nghe mà tai ù đi. Hóa ra chồng tôi là một đại gia ngầm. Nhưng điều khiến tôi sốc hơn cả là câu chuyện tiếp theo của anh.
– “Thực ra, bố dượng em biết hết đấy”. – “Sao cơ”? – Tôi giật mình. – “Hôm Tuấn đến hỏi cưới em, bố em đã điều tra rất kỹ. Cậu ta lương 50 triệu thật, nhưng là làm cho công ty gia đình, năng lực chẳng có gì, lại còn ham chơi, phụ thuộc hoàn toàn vào mẹ. Bố em bảo: “Gả con Lan cho nó, sau này bố mẹ nó cắt viện trợ thì con gái tôi cạp đất mà ăn à? Thằng đàn ông mà 30 tuổi vẫn ngửa tay xin tiền mẹ thì vứt”.
Minh nắm lấy tay tôi, giọng trầm ấm: – Hôm bố em đi qua công trường, thấy anh đang trát vữa giữa trưa nắng chang chang, ông đứng quan sát cả tiếng đồng hồ. Sau đó ông tìm hiểu về anh, biết anh tự lập từ hai bàn tay trắng, lại hiếu thảo với bà ngoại, ông mới chủ động gả em cho anh. Ông bảo: “Thằng này lấm lem tí thôi nhưng là vàng ròng. Nó biết trân trọng sức lao động thì mới biết trân trọng vợ con”.
Nước mắt tôi trào ra, nhưng lần này không phải vì tủi thân, mà vì hối hận. Tôi nhớ lại ánh mắt nghiêm khắc của dượng ngày đưa dâu. Ông không nói lời hoa mỹ, chỉ vỗ vai Minh thật mạnh: “Bố giao báu vật của bố cho anh. Liệu mà sống”. Lúc ấy tôi tưởng ông dọa nạt, hóa ra đó là sự gửi gắm của một người cha thực sự. Ông chấp nhận đóng vai ác, chấp nhận để tôi và hàng xóm hiểu lầm, chỉ để chọn cho tôi một bến đỗ vững chắc nhất.
Chiều hôm đó, một chiếc xe hơi sang trọng đỗ xịch trước cổng căn nhà cấp 4. Tài xế riêng của Minh xuống mở cửa, cúi chào lễ phép. Minh dìu tôi lên xe, bỏ lại sau lưng những ánh mắt kinh ngạc đến rớt hàm của mấy bà hàng xóm tọc mạch. Ngồi trong xe êm ru, nắm chặt bàn tay chai sần nhưng ấm áp của chồng, tôi lấy điện thoại ra nhắn tin cho dượng. Dòng tin nhắn nhòe đi trước mắt tôi: “Bố ơi, con sai rồi. Con cảm ơn bố nhiều lắm!”.
Tôi biết, từ nay về sau, cuộc đời tôi đã sang một trang mới, rực rỡ và hạnh phúc, nhờ vào tình thương thầm lặng mà sâu sắc của “người bố ghẻ” mà tôi từng oán trách.

