Tin nhanh

giải trí, xã hội, làm đẹp
Menu
  • Trang chủ
  • Xã hội
  • Sao
  • Tâm sự
  • Tử vi
  • Chính sách bảo mật
Home
Tâm sự
Máy bay rơi tự do, mọi người tưởng mình sẽ chết. Trong những giây phút cuối cùng, điều kỳ diệu đã đến…..”

Máy bay rơi tự do, mọi người tưởng mình sẽ chết. Trong những giây phút cuối cùng, điều kỳ diệu đã đến…..”

Thanh Thanh 15 Tháng 6, 2025

Máy bay rơi tự do, mọi người tưởng mình sẽ chết. Trong những giây phút cuối cùng, điều kỳ diệu đã đến…

Tôi không phải người mê bay. Thực ra, tôi rất sợ độ cao. Nhưng sáng hôm đó, tôi bắt chuyến bay từ Hà Nội vào TP.HCM để kịp buổi phỏng vấn xin việc mà tôi đã chuẩn bị suốt ba tháng trời.

Mọi thứ bình thường như hàng trăm chuyến bay khác. Máy bay Airbus A321 của hãng hàng không giá rẻ cất cánh lúc 7:05 sáng. Tôi ngồi ở hàng ghế 22F, sát cửa sổ. Bên cạnh là một ông chú tầm ngoài 50, tay ôm chặt chiếc cặp da, còn bên kia là một cô gái trẻ mặc áo khoác trắng đang ngủ gật.

Tôi không nhớ rõ mọi chuyện bắt đầu khi nào, chỉ biết là máy bay đang bay êm thì đột nhiên rung lắc mạnh. Một tiếng “bùm” vang lên từ đâu đó phía sau, và rồi toàn bộ thân máy bay chao nghiêng.

Tiếng hét vang lên khắp khoang hành khách.

Đèn cảnh báo bật sáng. Mặt nạ dưỡng khí rơi xuống. Một tiếp viên hét qua loa:“Mọi người giữ nguyên vị trí và đeo mặt nạ dưỡng khí ngay lập tức!”

Chú bên cạnh tôi chụp lấy mặt nạ, tay run đến nỗi làm rơi ba lần trước khi gắn được lên mũi. Tôi còn chưa kịp đeo xong thì máy bay bắt đầu rơi tự do. Không, không phải giảm độ cao bình thường – mà là một cú rơi thẳng đứng như trong mấy trò chơi cảm giác mạnh.

Trong khoảnh khắc đó, mọi âm thanh xung quanh như tắt lịm. Tôi có cảm giác bụng trống rỗng, tai ù đi. Một số người gào khóc, người khác thì im lặng như đã chấp nhận số phận. Tôi thấy một bà cụ ôm chặt tượng Phật nhỏ trong tay, miệng lẩm bẩm đọc kinh. Một cậu bé phía trên tôi hét gọi mẹ, còn mẹ cậu ta chỉ biết ôm lấy con mà không nói nên lời.

Khoảnh khắc ấy, tôi cũng nghĩ: “Vậy là hết. Mình sẽ chết.”

Nhưng lạ lắm. Trong sự hoảng loạn tột cùng, tôi lại nhớ về những điều thật bình thường. Tôi nhớ bữa cơm với mẹ tuần trước, khi bà trách tôi ăn vội vàng. Tôi nhớ con mèo nhà tôi, thường cuộn tròn nằm bên chân mỗi tối. Tôi nhớ người bạn gái cũ – chúng tôi chia tay vì xa cách, và tôi chưa từng nói xin lỗi.

30 giây rơi tự do. Nhưng là 30 giây dài nhất trong đời tôi. Mỗi giây như kéo dài ra thành từng năm. Và rồi — máy bay chững lại. Không còn rung lắc mạnh như trước, chỉ còn tiếng gió và tiếng thở dốc của hành khách.

Một thông báo vang lên từ buồng lái:“Chúng tôi vừa trải qua sự cố mất áp suất và lỗi động cơ số 2. Máy bay hiện đang được kiểm soát. Chúng tôi sẽ hạ cánh khẩn cấp tại sân bay Đà Nẵng. Mong quý khách giữ bình tĩnh.”

Không ai nói gì. Nhiều người òa khóc. Chú bên cạnh tôi tháo mặt nạ ra, lẩm bẩm “ơn trời”. Cô gái cạnh tôi ngồi gục xuống, mắt vẫn nhắm, nhưng nước mắt chảy dài.

20 phút sau, chúng tôi hạ cánh. Bánh máy bay chạm đất, tiếng va chạm vang lên như một cú giải thoát. Khi cửa mở, cả khoang bật dậy, người ôm nhau, người thì gọi điện, người thì lặng lẽ bước đi như vừa thoát khỏi cơn ác mộng.

Tôi bước xuống máy bay, chân vẫn run. Lúc đó mới nhận ra: mình còn sống.

Sau vụ việc, tôi nhận ra rằng có những khoảnh khắc – dù chỉ là vài giây – có thể thay đổi cả cách nhìn của bạn về cuộc đời. Nhưng điều kỳ diệu chưa dừng lại ở đó…

Tôi đến TP.HCM trễ 5 tiếng. Buổi phỏng vấn bị hủy.

Lúc ngồi ở quán cà phê nhỏ trên đường Cách Mạng Tháng Tám, tôi không nghĩ gì nhiều. Không tức giận, không tiếc nuối. Tôi chỉ ngồi nhìn dòng người đi qua, như thể lần đầu tiên trong đời mình thật sự nhìn thấy cuộc sống.

Điện thoại rung. Tin nhắn từ mẹ:“Con hạ cánh rồi phải không? Gọi về mẹ nghe giọng cái.”

Tôi gọi về ngay. Khi nghe giọng mẹ, tôi bật khóc. Không phải vì sợ, mà vì biết rằng… nếu ngày hôm đó máy bay không hồi phục, có lẽ đây là người tôi sẽ không bao giờ gặp lại nữa.

Tôi từng là người sống gấp, vội vàng như sợ thời gian bỏ lại. Ăn cơm thì tranh thủ lướt điện thoại, trò chuyện với bạn bè thì nửa chừng đã nghĩ đến công việc. Chuyện tình yêu cũng thế, tôi từng yêu một người – Lan – trong ba năm, rồi chia tay chỉ vì… “không còn thời gian cho nhau”. Tôi nhớ lúc cô ấy đóng cửa lại sau lần gặp cuối cùng, mình đã không níu kéo.

Sau vụ tai nạn, tôi bắt đầu gọi lại cho những người từng quan trọng với mình. Người đầu tiên là bố. Chúng tôi không nói chuyện gần một năm trời vì mâu thuẫn khi ông bắt tôi về quê nối nghiệp làm xây dựng. Cuộc gọi ngập ngừng, nhưng khi ông bắt máy, chỉ nói một câu:

“Mày còn sống là tốt rồi.”

Chúng tôi không cần thêm gì nữa.

Rồi đến Lan.

Tôi không định gọi. Nhưng số cô ấy vẫn nằm trong danh bạ. Tôi không nghĩ cô sẽ nghe, nhưng khi chuông đổ lần thứ ba thì giọng cô vang lên:

– “Alo?”

– “Là anh. Em khỏe không?”

Im lặng vài giây.

– “Em có đọc tin vụ máy bay. Em nghĩ… nếu là anh, chắc… chắc em phải gọi trước…”

Chúng tôi không nói về quá khứ, không đổ lỗi. Cuộc gọi kéo dài 47 phút. Đó là lần đầu tiên tôi nghe cô ấy cười lại, dù chỉ một chút.

Hai tháng sau tai nạn, tôi vẫn chưa xin được công việc mới. Nhưng tôi bắt đầu viết lại hành trình của mình. Tôi đăng một bài viết dài trên Facebook kể lại chuyện xảy ra trên chuyến bay. Bài viết được chia sẻ hàng chục nghìn lượt. Có người nhắn tin bảo tôi làm họ nhìn lại chính mình, có người chỉ lặng lẽ gửi lời cảm ơn.

Một ngày, tôi nhận được email từ một tòa soạn báo điện tử. Họ đề nghị tôi viết chuyên mục trải nghiệm sống sót – một loạt bài về những khoảnh khắc sinh tử và điều gì thay đổi sau đó. Tôi nhận lời.

Từ một người xin việc vội vã, tôi trở thành người kể chuyện.

Mỗi tháng, tôi phỏng vấn những người từng vượt qua biến cố lớn: bệnh tật, tai nạn, mất mát, phá sản… Tôi viết về cách họ gượng dậy, về những điều nhỏ bé họ học được – những điều thường bị bỏ quên khi ta còn “chạy đua” với cuộc sống.

Chính những bài viết đó cũng giúp tôi chữa lành.

Một năm sau chuyến bay, tôi trở lại Hà Nội. Tôi về thăm mẹ, đi ăn lại ở quán bún riêu quen thuộc, và ghé qua khu triển lãm sách ở Văn Miếu. Tình cờ hôm đó, có một buổi chia sẻ với độc giả – tôi không biết, nhưng một người bạn trong giới báo chí đã mời tôi lên sân khấu chia sẻ câu chuyện của mình.

Tôi đứng đó, trước hơn trăm người xa lạ, kể lại khoảnh khắc khi tôi nghĩ mình sẽ chết. Và rồi… tôi nhìn xuống khán giả – Lan cũng ở đó. Cô không nói gì, chỉ mỉm cười.

Khi buổi chia sẻ kết thúc, cô bước đến, đưa cho tôi một cuốn sổ tay:

– “Em ghi lại những điều em sợ sẽ không kịp nói. Nhưng bây giờ, mình còn thời gian… đúng không?”

Chúng tôi đi uống cà phê hôm đó. Không nói về chuyện quay lại, không hứa hẹn tương lai. Chỉ ngồi đó, lặng lẽ. Nhưng lần này tôi không lướt điện thoại. Tôi nhìn vào mắt cô, lắng nghe từng lời. Tôi có cảm giác, có lẽ đây là lần đầu tiên mình sống… đúng nghĩa.

Chuyến bay hôm đó suýt lấy đi mạng sống tôi, nhưng cũng trả lại cho tôi điều quý giá hơn – một cuộc đời mới, với cách nhìn khác về từng khoảnh khắc. Không phải điều gì cũng cần phải lớn lao để gọi là kỳ diệu. Đôi khi, chỉ cần bạn còn được sống – đó đã là phép màu rồi.

Truyện sưu tầm

Prev Article
Next Article

Related Articles

Người ta nói giàu vì bạn sang vì vợ, vậy mà đi đâu tôi cũng chẳng thấy mình được sang. Vì vợ tôi quá t;;ầm th;;ường.

Người ta nói giàu vì bạn sang vì vợ, vậy mà đi đâu tôi cũng chẳng thấy mình được sang. Vì vợ tôi quá t;;ầm th;;ường.

Đi công tác dặn con: “Nếu thấy bố vào phòng chị ô sin gọi cho mẹ ngay nhé, xong việc mẹ cho 500k”, cả tuần không thấy gì thì yên tâm ai ngờ lúc về con bảo…

Đi công tác dặn con: “Nếu thấy bố vào phòng chị ô sin gọi cho mẹ ngay nhé, xong việc mẹ cho 500k”, cả tuần không thấy gì thì yên tâm ai ngờ lúc về con bảo…

Leave a Reply Cancel Reply

HOT NEWS

  • Tã bỉm trẻ em gắn mác Hàn, Nhật, mập mờ về xuất xứ, tiềm ẩn nhiều nguy cơ gây hại cho sức khỏe
    Tã bỉm trẻ em gắn mác Hàn, Nhật, mập mờ về xuất xứ, tiềm ẩn nhiều nguy cơ gây hại cho sức khỏe
  • Biết vợ lén biếu bố mẹ đẻ 500k, chồng bảo thẳng: Tháng này cô nhịn đừng ăn nữa
    Biết vợ lén biếu bố mẹ đẻ 500k, chồng bảo thẳng: Tháng này cô nhịn đừng ăn nữa
  • Chỉ vì sợ mất nắng ở ban công, hàng xóm nhất quyết không cho tôi xây nhà cao tầng
    Chỉ vì sợ mất nắng ở ban công, hàng xóm nhất quyết không cho tôi xây nhà cao tầng
  • Cặp Đôi Xích Cha Vào Gốc Cây, 3 Ngày Sau Công An Phát Hiện Điều Kinh Hoàng…
    Cặp Đôi Xích Cha Vào Gốc Cây, 3 Ngày Sau Công An Phát Hiện Điều Kinh Hoàng…
  • Chỉ đến khi luật sư liên lạc với phía gia đình nhà ngoại của Lan, bà mới bàng hoàng nhận ra sai lầm của mình
    Chỉ đến khi luật sư liên lạc với phía gia đình nhà ngoại của Lan, bà mới bàng hoàng nhận ra sai lầm của mình
  • Hùng bước vào nhà sau một ngày làm việc mệt mỏi, đôi giày tây bóng loáng đặt ngay ngắn bên cạnh đôi giày thể thao quen thuộc của vợ
    Hùng bước vào nhà sau một ngày làm việc mệt mỏi, đôi giày tây bóng loáng đặt ngay ngắn bên cạnh đôi giày thể thao …
  • Mẹ từng bỏ tôi ở cổng chùa năm tôi 3 tuổi để đi theo người đàn ông trẻ đẹp nhất xóm, 25 năm sau bà nằm trên bàn mổ
    Mẹ từng bỏ tôi ở cổng chùa năm tôi 3 tuổi để đi theo người đàn ông trẻ đẹp nhất xóm, 25 năm sau bà …
  • Chồng giấu vợ đi làm thêm đêm hôm để mua nhà cho con riêng, 10 năm sau căn nhà đó được rao bán
    Chồng giấu vợ đi làm thêm đêm hôm để mua nhà cho con riêng, 10 năm sau căn nhà đó được rao bán
  • 15 tuổi tôi đã bị mẹ ruột lừa bán cho nhà giàu hiếm con để lấy tiền cưới chồng mới, 12 năm sau tôi trở lại… đặt sính lễ cưới con gái riêng của bà
    15 tuổi tôi đã bị mẹ ruột lừa bán cho nhà giàu hiếm con để lấy tiền cưới chồng mới, 12 năm sau tôi trở …

Bài viết mới

  • Bố vợ tương lai nhìn tôi từ đầu đến chân rồi nói: “Thằng này mà cưới con tao, tao đi rúc váy cả làng”
    Bố vợ tương lai nhìn tôi từ đầu đến chân rồi nói: “Thằng này mà cưới con tao, tao đi rúc váy cả làng”
    Tôi và cô ấy quen nhau ở một hội thảo …
  • Máy bay rơi tự do, mọi người tưởng mình sẽ chết. Trong những giây phút cuối cùng, điều kỳ diệu đã đến…..”
    Máy bay rơi tự do, mọi người tưởng mình sẽ chết. Trong những giây phút cuối cùng, điều kỳ diệu đã đến…..”
    Máy bay rơi tự do, mọi người tưởng mình sẽ …
  • Mèo đen nhảy qua quan tài cô gái trẻ, lộ ra bí ẩn khiến cả làng sững sờ…
    Mèo đen nhảy qua quan tài cô gái trẻ, lộ ra bí ẩn khiến cả làng sững sờ…
    Cả làng Đông Phong hôm ấy như lặng đi. Ngày …
  • Cứu hộ hơn 20 người bị sóng cuốn ở biển Cửa Lò
    Cứu hộ hơn 20 người bị sóng cuốn ở biển Cửa Lò
    Sau cơn bão số 1, nhiều du khách tắm biển …
  • Bà cụ bán vé số gục ngã giữa chợ, người ta xúm lại tưởng đột quỵ cho đến khi mở túi xách của bà ra, cả khu chợ náo loạn bỏ chạy báo công an vì bên trong toàn là…
    Bà cụ bán vé số gục ngã giữa chợ, người ta xúm lại tưởng đột quỵ cho đến khi mở túi xách của bà ra, …
    Sáng đó, chợ huyện đang đông người mua bán thì …
  • Bố mẹ người yêu tuyên bố: “Không cưới, cũng sẽ không nhận lễ đen từ cái thằng sửa ống nước nghèo kiết xác
    Bố mẹ người yêu tuyên bố: “Không cưới, cũng sẽ không nhận lễ đen từ cái thằng sửa ống nước nghèo kiết xác
    Tôi là một thợ sửa ống nước, đúng nghĩa – …
  • Ngày tôi kết hôn, 3 người bị bố chồng tôi làm cho có bầu lần lượt xuất hiện giữa đám cưới…
    Ngày tôi kết hôn, 3 người bị bố chồng tôi làm cho có bầu lần lượt xuất hiện giữa đám cưới…
    Tôi từng nghĩ, điều tồi tệ nhất trong một cuộc …
  • Mẹ qua doi chưa được 1 năm bố đã cưới ngay vợ trẻ mới. Từ đó chị em tôi như sống trong dia nguc.
    Mẹ qua doi chưa được 1 năm bố đã cưới ngay vợ trẻ mới. Từ đó chị em tôi như sống trong dia nguc.
    Mẹ qua doi chưa được 1 năm bố đã cưới …
  • Vợ nấu nướng xong còn bận cho 2 con nhỏ ăn, lúc quay vào cả nhà ăn hết sạch mâm cơm chừa lại đúng bộ xương cá thì ứa nước mắt.
    Vợ nấu nướng xong còn bận cho 2 con nhỏ ăn, lúc quay vào cả nhà ăn hết sạch mâm cơm chừa lại đúng bộ …
    “Ông bà ngồi im kh.ông nói gì, anh ấy quay …
  • Chồng bắt vợ bỏ thai để dễ bề đến với người khác, vợ nhanh trí bỏ trốn vào miền nam sinh con. 7 năm sau cô dắt 2 con trai trở về, bắt đầu kế hoạch khiến chồng cũ điêu đứng…
    Chồng bắt vợ bỏ thai để dễ bề đến với người khác, vợ nhanh trí bỏ trốn vào miền nam sinh con. 7 năm sau …
    Hà Nội tháng Ba, mưa xuân như sợi tơ rơi …

Tin nhanh

giải trí, xã hội, làm đẹp
Copyright © 2025 Tin nhanh
Liên hệ: [email protected]