Lúc đó, chúng tôi mới cưới nhau được ba năm, con trai Huy mới hai tuổi. Tôi nhớ như in cái ngày đị;nh mệ;nh ấy: trời mưa tầm tã, Minh lái xe chở cả nhà về quê thăm ông bà. Một chiếc xe tải lao tới từ hướng ngược lại, m;/ấ/t l//ái trên đường trơn. Minh đánh lái tránh, cứ;/u được tôi và Huy, nhưng xe lao xu//ống v;/ự/c, anh bị ch-;ấn thư-;ơng cột sống nghi;/êm trọ;/ng.
Từ một người đàn ông khỏe mạnh, trụ cột gia đình, anh trở thành gá;//nh nặ//ng nằ;m m;ột ch;ỗ. Bác sĩ nói anh có thể hồi phục nếu phauthuat sớm, nhưng chúng tôi ngh;/è/o, không đủ tiền. Tôi bán hết vàng bạc, va;y mư;ợn khắp nơi, nhưng vẫn không đủ. Cuối cùng, anh chấp nhận sống như vậy, và tôi… tôi chọn ở bên anh, h;/y s//inh tuổi trẻ, sự nghiệp, mọi giấc mơ để chăm sóc anh.
Những năm đầu thật sự là dianguc. Tôi làm đủ nghề: may vá tại nhà, bán hàng rong, thậm chí rửa chén cho quán ăn để nuôi miệng. Huy còn nhỏ, hay kh;/ó/c đòi cha, đòi mẹ. Tôi phải dỗ dành nó, kể chuyện cha anh hùng cứ;/u cả nhà thế nào. Minh thì đa;/u đớ;/n, cá-;u g-;ắt, đôi lúc qu;/át mắ;/ng tôi vì những chuyện nhỏ nhặt. Có lần, anh né;/m bát cháo vào tường, h/é;/t lê//n: “Em đi đi, đừng ph-í đờ-i vì anh!” Tôi kh;/ó/c, nhưng vẫn ở lại. Vì tình yêu, vì lời th-ề hô;n nh;;ân, vì Huy cần một gia đình hoàn chỉnh. Dần dần, anh dịu lại, chúng tôi học cách thích nghi.
Tôi đẩy x//e l/ă;/n đưa anh dạo phố, đọc sách cho anh nghe, ma;ssag;e chân tay để tránh te;o c;;ơ. Huy lớn lên trong hoàn cảnh ấy, chứng kiến mẹ vấ/t v/ả, cha b;/ất lự;/c. Nó học giỏi, thi đỗ đại học y khoa, trở thành bác sĩ. Tôi tự hào lắm, nghĩ rằng đó là phần thưởng cho sự h;/y si;/nh của mình. Nhưng Huy ít về nhà, luôn bận rộn với công việc ở thành phố lớn. Mỗi lần gọi điện, nó chỉ hỏi thăm ngắn gọn: “Mẹ khỏe không? Cha thế nào?” Rồi cúp máy. Tôi nghĩ do nó bận, chứ không phải xa cách.
Thời gian trôi qua, Minh ngày càng y/ế;/u. Hai mươi năm nằm một chỗ khiến cơ thể anh s;/u/y ki;/ệt: lo-é-t d;;a, nhiemtrungduongtietnieu, timmachyeu. Bác sĩ nói anh không còn số;/ng được bao lâu. Tôi càng chăm sóc kỹ hơn, thức trắ;/ng đê;/m khi anh lên c;/ơn s;/ốt. Huy về thăm thường xuyên hơn, nhưng lạ thay, mỗi lần về, nó và cha lại thì thầm to nhỏ trong phòng riêng. Tôi thấy lạ, nhưng không hỏi, nghĩ cha con tâm sự. Một đê;/m, Minh lê//n c/ơ;/n dautim dudoi. Tôi gọi cấ;/p cứ;/u, Huy chạy về ngay lập tức. Trong phò-ng bệ-nh, anh nắm tay tôi, thì thào:…
… “Tha lỗi cho anh… Anh đã biết từ lâu… Huy… không phải con ruột của anh.”
Tôi chết lặng. Tai ù đi, chẳng còn nghe rõ tiếng máy monitor kêu bíp bíp, tiếng bác sĩ hối hả. Chỉ còn câu nói ấy vang lên như nhát dao xé nát tim tôi.
Minh tiếp tục thều thào:
– “Năm đó, trước khi tai nạn xảy ra… em còn nhớ lần hai vợ chồng cãi nhau, em về quê mấy tháng không?… Lúc quay lại, em báo có thai… Anh biết, nhưng anh im lặng. Vì anh yêu em. Anh sợ mất em. Anh chấp nhận Huy như con ruột mình…”
Tôi bật khóc, run rẩy quỳ xuống nắm chặt tay anh. Bao năm qua, tôi đã sống trong niềm tin rằng sự hy sinh của mình có ý nghĩa, rằng chúng tôi là một gia đình trọn vẹn. Giờ thì tất cả sụp đổ.
Huy đứng đó, mắt đỏ hoe, thốt lên:
– “Mẹ… con đã biết từ lâu rồi. Chính bố đã kể cho con. Nhưng con vẫn coi bố là cha ruột, vì không ai có thể thay thế tình thương và sự hy sinh của bố…”
Tôi gục xuống, vừa xấu hổ, vừa đau đớn. Minh mỉm cười yếu ớt, ánh mắt hiền từ dừng lại nơi tôi và Huy:
– “Anh chỉ mong… em tha thứ cho chính mình… Và Huy… hãy sống tốt, đừng oán trách mẹ…”
Rồi tiếng máy kêu dài một nhịp. Bác sĩ vội vàng cấp cứu, nhưng trái tim anh đã dừng lại.
Trong khoảnh khắc ấy, tôi hiểu: hai mươi năm quẩn quanh chăm sóc một người đàn ông bại liệt, tưởng là gánh nặng, thực ra lại là món quà của định mệnh. Bởi anh đã nuốt nỗi đau, giấu bí mật, để bảo vệ tôi, để giữ cho Huy có một mái ấm trọn vẹn.
Và giờ, khi tất cả phơi bày, tôi phải học cách tha thứ cho chính mình, để tiếp tục sống, để bù đắp cho con trai – đứa trẻ lớn lên trong sự hy sinh thầm lặng của người cha không máu mủ, nhưng có tình thương sâu nặng hơn cả ruột rà.